» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:00 01/08/2013
» Lượt xem: 8317
Dù đau nhưng cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến. Tôi phải trèo lên một cái cây và cố gắng nghỉ ngơi, trừ khi tôi muốn dễ dàng bị phát hiện. Bên cạnh đó, rời bỏ cái vũng nước của tôi dường như là không thể. Tôi sắp xếp các vật dụng của mình gọn gàng lại, thậm chí đeo cái ba lô lên lưng, nhưng tôi hình như không thể đi được. Tôi phát hiện ra một vài loại thực vật dưới nước mà rễ có thể ăn được và làm một bữa ăn nhỏ với miếng thịt thỏ cuối cùng của mình. Uống từng ngụm nước. Ngắm mặt trời đang chậm rãi hoàn thành quỹ đạo hình cung của nó trên bầu trời. Dù sao thì tôi có thể đi nơi nào khác an toàn hơn chỗ này được chứ? Tôi đặt lại chiếc ba lô và để cơn buồn ngủ chiến thắng. Nếu các Cống phẩm Chuyên nghiệp muốn tôi, hãy cứ để chúng tìm ra tôi, tôi nghĩ trước khi trôi vào trạng thái mơ màng. Cứ để chúng tìm ra tôi.
Và tìm ra tôi, chúng đã làm được. Cũng may là tôi đang chuẩn bị lên đường bởi vì khi tôi nghe thấy tiếng chân, tôi có chưa đến một phút chạy trước chúng. Trời bắt đầu tối dần. Ngay lúc tôi tỉnh giấc, tôi bật dậy và chạy, nhảy qua khe nước, bay thẳng vào bụi cây. Cái chân làm tôi bị chậm lại, nhưng tôi cảm thấy tốc độ của những kẻ săn đuổi cũng không nhanh như lúc trước khi xảy ra hỏa hoạn. Tôi nghe thấy những tiếng ho, những tiếng gọi nhau cáu gắt của chúng.
Tuy nhiên, chúng vẫn đang rút ngắn khoảng cách, giống như một đàn chó hoang, và tôi cũng làm như những gì tôi đã từng làm trong suốt cuộc đời mình trong những hoàn cảnh như thế này. Tôi chọn lấy một cái cây cao và bắt đầu trèo lên. Nếu chạy gây ra đau đớn thì leo trèo là cả một cực hình bởi vì nó đòi hỏi không chỉ toàn bộ sức lực mà còn trực tiếp cọ sát bàn tay tôi vào vỏ cây. Dù vậy tôi vẫn trèo rất nhanh, và vào lúc chúng đến được gốc cây thì tôi đã trèo được lên hai mươi feet (1ft ~ 30.48cm). Trong một lúc, chúng dừng lại và hỏi ý kiến nhau. Tôi hy vọng chúng không nghe thấy tiếng tim tôi đang đập thình thịch.
Đây có thể là điều đó, tôi nghĩ. Tôi có cơ hội nào để chống lại chúng chứ? Tất cả sáu đứa đang ở đó, năm Cống phẩm Chuyên nghiệp và Peeta, điều an ủi duy nhất của tôi là chúng cũng đang kiệt sức. Dù vậy, hãy nhìn vào vũ khí của chúng. Nhìn khuôn mặt chúng, đang cười sung sướng và hằm hè nhìn tôi, một kẻ chắc chắn phải giết ở phía trên chúng. Hoàn cảnh dường như hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng sau đó một ý nghĩ khác chợt đến. Chúng to và khỏe hơn tôi, không sai, nhưng chúng cũng nặng nề hơn. Đó là lý do mà tôi chứ không phải Gale mạo hiểm rướn lên víu những cành cây ăn quả cao nhất hay ăn cắp trứng ở những tổ chim cao nhất. Tôi ít ra phải nhẹ hơn đứa Cống phẩm Chuyên nghiệp nhỏ con nhất năm mươi hoặc sáu mươi pound (1pound ~ 0.454kg).
Lúc này tôi mỉm cười. “Mọi thứ với chúng mày thế nào?” Tôi vui vẻ gọi với xuống.
Việc này khiến chúng sửng sốt, nhưng tôi biết khán giả sẽ thích nó.
“Đủ tốt,” thằng con trai ở Đặc khu 2 trả lời. “Mày thì sao?”
“Ở đây hơi ấm đối với tao,” tôi nói. Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng cười từ Capitol. “Không khí ở trên cao trong lành hơn. Tại sao chúng mày không lên đây?”
“Hãy nghĩ là tao sẽ làm vậy,” vẫn thằng con trai đó trả lời.
“Đây, cầm lấy nó, Cato,” đứa con gái từ Đặc khu 1 nói, và đưa cho hắn chiếc cung bạc cùng ống tên. Cung của tôi! Các mũi tên của tôi! Chỉ nhìn thấy chúng cũng khiến tôi tức giận đến mức muốn hét lên, với chính mìn