» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:00 01/08/2013
» Lượt xem: 8315
CHƯƠNG 13
Thôi thúc đầu tiên của tôi là trườn khỏi cái cây, nhưng tôi đang bị buộc vào nó. Bằng cách nào đó các ngón tay vụng về của tôi cũng tháo được cái khóa thắt lưng và tôi rơi sầm xuống đất thành một đống, vẫn loay hoay trong chiếc túi ngủ. Không có thời gian để thu dọn bất cứ thứ gì. May thay, chiếc ba lô và bình nước của tôi đã ở sẵn trong chiếc túi ngủ. Tôi vội nhét chiếc thắt lưng vào, kéo chiếc túi quàng qua vai và chạy bay đi.
Cả khu rừng chìm trong lửa và khói. Các cành cây gãy do cháy rơi như mưa dưới chân tôi. Tất cả những gì tôi có thể làm là chạy theo những động vật khác, những con thỏ và hươu và thậm chí tôi còn thấy một đàn chó hoang chạy như bay xuyên qua rừng. Tôi tin vào khả năng định hướng của chúng bởi vì bản năng sinh tồn của chúng nhạy bén hơn mình. Nhưng chúng chạy nhanh hơn rất nhiều, bay qua các bụi cây một cách nhẹ nhàng trong khi đôi bốt của tôi thì bị vướng vào rễ cây và các cành cây to bị đổ xuống, nên không có cách nào để tôi có thể theo kịp chúng.
Hơi nóng thật kinh khủng, nhưng tệ hơn thế chính là khói, đang có nguy cơ làm tôi ngạt thở bất cứ lúc nào. Tôi kéo cổ áo sơ mi lên che mũi, may mắn là nó bị ướt bởi mồ hôi và nó trở thành một chiếc khẩu trang mỏng. Và tôi chạy, nín thở, chiếc túi của tôi đập mạnh trên lưng, mặt tôi bị một vết cắt của một cành cây xuất hiện đột ngột trong lớp khói xám mù mịt, bởi vì tôi biết nhiệm vụ của tôi là phải chạy.
Vụ cháy này không phải do lửa trại của các cống phẩm bị bùng lên mất kiểm soát, không có sự cố bất ngờ nào hết. Ngọn lửa tấn công tôi rơi xuống từ một độ cao bất thường và rất giống nhau cho thấy chúng phải do con người, do máy móc, do các Nhà thiết lập Trò chơi tạo ra. Hôm nay đã quá im ắng. Không có thêm cái chết nào, có lẽ cũng không có cuộc chiến nào cả. Khán giả Capitol sẽ bắt đầu cảm thấy buồn chán, kêu ca rằng Trò chơi này ngày càng trở nên tẻ nhạt. Đây là điều mà Trò chơi này không được phép.
Thật không khó để hiểu được động cơ của các Nhà thiết lập Trò chơi. Một bên là nhóm những kẻ Chuyên nghiệp và một bên là những người còn lại chúng tôi, có lẽ đã rải rác đi xa và khó có thể chạm trán nhau trong đấu trường. Đám cháy được thiết kế để xua chúng tôi ra, hướng chúng tôi về cùng một chỗ. Đó không phải là một biện pháp độc đáo nhất mà tôi đã từng xem, nhưng nó lại vô cùng hiệu quả.
Tôi nhảy vượt qua một khúc gỗ cháy. Không nhảy đủ cao. Đuôi áo khoác của tôi bị bắt lửa và tôi phải dừng lại để cởi nó ra, dập tắt lửa. Nhưng tôi không muốn để mặc chiếc áo bị xém lửa và cháy âm ỉ như thế nên tôi mạo hiểm nhét nó vào chiếc túi ngủ, hy vọng rằng việc thiếu không khí sẽ giúp dập tắt được những chỗ tôi không thể dập. Đây là tất cả những gì tôi có, những thứ tôi đang vác trên lưng, và nó cũng đã quá ít cho việc sống còn rồi.
Thời gian chỉ còn tính bằng phút cho đến khi cổ họng và mũi tôi bị thiêu đốt. Các cơn ho bắt đầu rất nhanh sau đó và phổi của tôi bắt đầu cảm thấy như thể chúng thực sự bị nấu chín. Sự khó chịu chuyển sang đau đớn cho đến khi mỗi hơi thở đều đem đến sự bỏng rát trong ngực tôi. Tôi cố ẩn núp dưới một tảng đá nhô lên ngay khi những cơn ói mửa bắt đầu, và tôi đã nôn ra toàn bộ bữa tối đạm bạc của mình và bất kể lượng nước nào còn lại trong dạ dày. Cúi gập đầu trong hai tay và đầu gối, tôi nôn cho đến khi không còn gì để cho ra nữa.
Tôi biết tôi phải tiếp tục đi, nhưng lúc này tôi đang run rẩy và đầu óc váng vất, há hốc miệng để hít lấy không khí. Tôi tự cho phép mình uống một ngụm nước để súc miệng và nhổ đi, sau đó uống một vài ngụm nước khác từ chiếc bình. Ngươi có một phút, tôi tự nhủ. Một phút để nghỉ ngơi. Tôi tranh thủ thời gian sắp xếp lại các vật dụng của mình, cuộn chiếc túi ngủ lại và nhét bừa mọi thứ vào chiếc ba lô. Một phút của tôi đã hết. Tôi biết đã đến lúc phải lên đường, nhưng khói đã che phủ hết suy nghĩ của tôi. Những con thú giúp tôi định hướng đã nhanh chân bỏ lại tôi đằng sau. Tôi biết lúc trước tôi không ở trong khu vực rừng này, không có những tảng đá lớn giống tảng đã tôi đang trú ẩn trong suốt chuyến đi của tôi trước đây. Các Nhà thiết lập Trò chơi đáng hướng tôi đến đâu? Quay lại hồ nước? Tới một địa hình hoàn toàn mới, nơi chứa đầy các hiểm họa? Tôi đã vừa mới tìm được vài giờ yên bình ở ao nước khi đợt tấn công này bắt đầu. Liệu có con đường nào khác song song với chỗ có đám cháy để tôi có thể quay trở lại đó không, ít nhất là để tới nguồn nước? Bức tường lửa phải có giới hạn và nó không thể cháy mãi được. Không phải vì các Nhà thiết lập Trò chơi không thể cung cấp đủ nhiên liệu cho đám cháy mà bởi vì, một lần nữa, điều đó sẽ mang đến những lời chỉ trích về sự nhàm chán từ phía khán giả. Nếu tôi có thể quay trở lại đằng sau bức tường lửa, tôi có thể tránh gặp nhóm Chuyên nghiệp. Tôi chỉ vừa mới quyết định sẽ thử và đi vòng trở lại mặc dù sẽ mất nhiều dặm đường để tránh xa cái địa ngục kia và sau đó phải đi lòng vòng tìm đường trở lại, thì quả cầu lửa đầu tiên đập thẳng vào tảng đá cách đầu tôi khoảng hai feet. Tôi nhảy khỏi gầm tảng đá, trỗi lên một nỗi sợ hãi mới.