» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:00 01/08/2013
» Lượt xem: 8305
Quay lại hồ nước. Không tốt. Tôi không bao giờ làm được việc đó.
Hy vọng trời mưa. Không có một đám mây nào trên bầu trời.
Tiếp tục tìm kiếm. Đúng, đây là cơ hội duy nhất của tôi. Nhưng sau đó, một ý nghĩ khác ập đến, và cơn tức giận trào lên sau đó làm cho tôi tỉnh táo lại.
Haymitch! Ông ấy có thể gửi nước đến cho tôi! Nhấn một cái nút và nó sẽ được đưa đến cho tôi trong chiếc dù bạc trong vài phút. Tôi biết tôi phải có nhà tài trợ, ít nhất một hoặc hai người có thể trả được một panh nước (1 pint = 0,473 lít) cho tôi. Phải, nó rất đắt, nhưng những người này, họ rất giàu. Và họ cũng đánh cược cho tôi. Có lẽ Haymitch không nhận ra tôi cần nước đến mức nào.
Tôi thốt lên một âm thanh to nhất có thể. “Nước”. Tôi chờ đợi, mong ngóng một chiếc dù sẽ rơi xuống từ trên bầu trời. Nhưng không có gì xuất hiện.
Có gì đó không đúng. Tôi có bị đánh lừa về việc có các nhà tài trợ hay không? Hay hành động của Peeta đã làm cho tất cả họ rút lại nguồn tài trợ? Không, tôi không tin điều đó. Phải có một ai đó ngoài kia muốn mua nước cho tôi, chỉ có Haymitch là từ chối đưa nó đến. Là cố vấn của tôi, ông ấy có thể điều khiển lượng quà tặng từ các nhà tài trợ. Tôi biết ông ấy ghét tôi. Ông ấy đã thể hiện điều đó đủ rõ. Nhưng đủ để bỏ mặc tôi chết ư? Từ việc này? Ông ấy không thể làm thế, đúng không? Nếu một cố vấn ngược đãi cống phẩm của mình, ông ta sẽ phải chịu trách nhiệm trước những người xem, trước những người dân ở Đặc khu 12. Ngay cả Haymitch cũng sẽ không mạo hiểm làm vậy, đúng không? Bạn có thể nói bất cứ điều gì về những người đổi chác với tôi ở Hob, nhưng tôi không nghĩ họ sẽ chào đón ông ấy quay lại đó nếu ông ấy để tôi chết như thế này. Và khi đó ông ấy có thể kiếm rượu ở đâu được? Nên… sao? Ông ấy đang cố gắng bắt tôi phải chịu đựng vì đã không nghe lời ông ấy ư? Có phải ông ấy đang hướng tất cả các nhà tài trợ về phía Peeta? Hay ông ấy chỉ đang quá say để có thể nhận ra chuyện gì đang xảy ra lúc này? Không hiểu sao tôi không tin điều đó và tôi cũng không tin ông ấy đang cố gắng giết tôi bằng việc bỏ mặc tôi. Sự thật thì theo cái cách khó ưa của mình, ông ấy thực sự đã cố gắng chuẩn bị cho tôi về việc này. Vậy thì chuyện gì đang xảy ra thế?
Tôi vùi mặt vào hai tay. Không phải lo sợ sẽ khóc vào lúc này, tôi không thể khóc nổi một giọt nước mắt để cứu cuộc sống của mình. Haymitch đang làm cái gì vậy? Mặc cho nỗi tức giận, căm ghét và sự nghi ngờ của tôi, một giọng nói nhỏ từ sau đầu tôi thì thầm một câu trả lời.
Có lẽ ông ấy đang gửi cho ngươi một thông điệp, nó nói. Một thông điệp. Đang nói cái gì vậy? Sau đó tôi hiểu ra. Chỉ có một lý do hợp lý nhất khiến Haymitch trì hoãn việc gửi nước cho tôi. Bởi vì ông ấy biết rằng tôi đã gần tìm ra nó.
Tôi nghiến chặt răng và kéo mình đứng lên. Chiếc ba lô của tôi dường như nặng gấp ba lần. Tôi tìm một cành cây gẫy để dùng làm gậy chống và lên đường. Mặt trời thiêu đốt, thậm chí còn khô nóng hơn hai ngày đầu tiên. Tôi cảm thấy giống như một miếng da thuộc cũ, khô cong và nứt toác ra do hơi nóng. Mỗi bước chân là một sự nỗ lực, nhưng tôi không dừng lại. Tôi không ngồi xuống. Nếu tôi ngồi xuống, có khả năng là tôi sẽ không thể đứng dậy được nữa, tôi thậm chí sẽ không nhớ ra nổi nhiệm vụ của mình.
Tôi là một con mồi dễ bắt biết bao! Bất kể cống phẩm nào, ngay cả Rue bé nhỏ, cũng có thể hạ tôi ngay lập tức, chỉ cần đẩy tôi ngã và giết tôi bằng chín