» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:00 01/08/2013
» Lượt xem: 8308
CHƯƠNG 12
Tạ ơn Chúa, tôi lo xa nên đã thắt chiếc dây lưng quanh người. Tôi đã lộn khỏi chạc cây và đang cắm mặt xuống đất, được giữ lại bởi cái thắt lưng, một tay và hai chân tôi đang dạng ra trên chiếc ba lô ở trong cái túi ngủ, bám chặt vào thân cây. Phải có vài tiếng sột soạt khi tôi đổ nghiêng đi, nhưng những Kẻ chuyên nghiệp đã quá mải mê cãi vã nên không nghe thấy.
“Vậy đi đi, Chàng trai đang yêu,” tên con trai đến từ Đặc khu 2 nói. “Tự đi kiểm tra đi.”
Tôi chỉ nhìn thấy bóng của Peeta, được chiếu sáng bởi ngọn đuốc, đang quay lại chỗ cô gái bên đống lửa. Mặt cậu ấy sưng húp với những vết thâm tím, một chỗ băng cầm máu ở một cánh tay và từ âm thanh của dáng đi thì cậu ấy hình như đi khập khiễng. Tôi nhớ lại hình ảnh cậu ấy đã lắc đầu, bảo tôi đừng tham gia vào cuộc chiến giành các vật phẩm, trong khi suốt thời gian đó, suốt thời gian đó, cậu ta đã lên kế hoạch ném bản thân vào giữa những thứ nguy hiểm này. Trái ngược hoàn toàn với những gì Haymitch đã bảo cậu ấy phải làm.
Thôi được, tôi có thể tiêu hóa được điều đó. Nhìn tất cả những vật phẩm đó thật quyến rũ. Nhưng việc này… việc mới xảy ra này. Việc tham gia vào đàn sói Chuyên nghiệp kia để đi săn những người còn lại chúng tôi. Không ai từ Đặc khu 12 có thể nghĩ đến sẽ làm một việc như thế! Những Cống phẩm Chuyên nghiệp quá xấu xa, kiêu ngạo, được chăm bẵm tốt hơn, nhưng chỉ vì chúng là những con chó cảnh của Capitol.
Khắp nơi, ngoài những người từ đặc khu của chính chúng ra, mọi người đều căm ghét chúng. Tôi có thể tưởng tượng ra những điều người ta nói về cậu ấy ở quê nhà lúc này. Và chẳng phải Peeta đã từng trơ tráo nói với tôi về sự hổ thẹn sao?
Rõ ràng, cậu bạn cao thượng ở trên mái nhà đã lại chơi đùa với tôi một lần nữa. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng của cậu ta. Tôi sẽ háo hức chờ đợi được xem hình ảnh thông báo cái chết của cậu ta trên bầu trời đêm nếu tôi không tự mình giết cậu ta trước.
Các Cống phẩm Chuyên nghiệp im lặng cho đến khi cậu ta đi khỏi phạm vi có thể nghe được, mới thì thào.
“Tại sao chúng ta không chỉ việc giết cậu ta luôn bây giờ và giải quyết cho xong đi?”
“Cứ để hắn đi theo chúng ta. Có gì nguy hiểm đâu? Và hắn ta rất hữu ích với con dao đó.”
Cậu ấy ư? Tin mới đây. Thật là nhiều điều thú vị tôi được biết về người bạn Peeta của tôi hôm nay.
“Ngoài ra, cậu ta là cơ hội tốt nhất của chúng ta trong việc tìm con bé ấy.”
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra rằng “con bé ấy” mà chúng nói tới chính là tôi.
“Tại sao? Em nghĩ là con bé sẽ quăng mình vào câu chuyện lãng mạn ngu ngốc đó à?”
“Chắc là thế. Theo em thì cô ta có vẻ là một kẻ đầu óc đơn giản. Mỗi lần nghĩ đến việc cô ta quay tròn trong chiếc váy đó, em lại muốn buồn nôn.”
“Giá như chúng ta biết làm sao cô ta có được điểm mười một đó.”
“Cá với mày là Chàng trai đang yêu biết.”
Tiếng động quay trở lại của Peeta làm chúng im lặng.
“Nó chết chưa?” tên đến từ Đặc khu 2 hỏi.
“Chưa. Nhưng giờ thì chết rồi,” Peeta trả lời. Vừa lúc đó, pháo hiệu được bắn. “Sẵn sàng lên đường chứ?”
Nhóm Cống phẩm Chuyên nghiệp bắt đầu cuộc hành trình ngay khi bình minh vừa rạng, và tiếng chim hót ngập tràn khắp không gian. Tôi vẫn giữ nguyên vị trí bất tiện của mình, các cơ bắp run rẩy do phải gắng sức trong khoảng thời gian dài quá sức chịu đựng, sau đó tôi trèo trở lại cành cây của mình. Tôi cần phải trèo xuống, đi tiếp, nhưng trong một lúc tôi nằm yên đó, sắp xếp lại các thông tin tôi đã nghe được. Không chỉ việc Peeta đi cùng bọn Chuyên nghiệp, cậu ta đang giúp chúng săn tìm tôi. Con bé đầu óc đơn giản cần được bắt lại vì điểm số mười một của nó. Bởi vì nó có thể sử dụng cung tên. Điều mà Peeta biết rõ hơn bất cứ ai.
Nhưng cậu ta vẫn chưa tiết lộ với chúng. Cậu ta giữ lại thông tin đó vì cậu ta biết nó là điều giúp cậu ta còn sống ư? Cậu ta có còn đang giả vờ yêu tôi trước khán giả hay không? Cậu ta đang nghĩ gì trong đầu vậy?