» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:00 01/08/2013
» Lượt xem: 8307
Đột nhiên, tất cả chim chóc ngừng hót. Sau đó một con cất cao giọng hót cảnh báo. Một tiếng duy nhất. Giống như tiếng hót Gale và tôi đã nghe khi cô gái Avox tóc đỏ bị bắt. Ở tít cao bên trên đống lửa chết chóc, một chiếc trực thăng xuất hiện. Một hàm răng khổng lồ bằng kim loại được thả xuống. Chậm rãi, nhẹ nhàng, xác chết của nữ cống phẩm được kéo lên chiếc trực thăng. Sau đó nó biến mất. Chim chóc lại tiếp tục hót.
“Đi thôi,” tôi tự nhủ. Tôi luồn ra khỏi chiếc túi ngủ, cuộn nó lại và cho vào ba lô. Tôi hít một hơi sâu. Trong khi tôi được che chắn bởi màn đêm, chiếc túi ngủ và các nhánh cây liễu, có thể thật khó khăn cho những chiếc camera để thu được hình ảnh rõ nét của tôi. Tuy nhiên lúc này tôi biết chúng phải đang theo sát tôi. Vào phút tôi nhảy xuống đất, tôi đảm bảo sẽ được một pha cận cảnh.
Khán giả chắc sẽ rất hưng phấn, biết rằng tôi đang ở trên cây, rằng tôi đã nghe lỏm được cuộc nói chuyện của những kẻ Chuyên nghiệp, rằng tôi đã biết Peeta đi với chúng. Cho đến khi tôi nghĩ ra chính xác cách tôi muốn chơi trò chơi này như thế nào, tốt nhất ít ra tôi cũng nên hành động như thể tôi nắm rõ tình hình. Không lúng túng. Không bối rối hay sợ hãi.
Không, tôi cần phải nhìn như đi trước một bước trong trò chơi này.
Do đó, khi tôi ra khỏi tán lá và bước vào ánh sáng bình minh, tôi dừng lại một giây, để cho những chiếc máy quay có thời gian hướng thẳng vào mình. Sau đó tôi hếch nhẹ đầu sang một bên và nở một nụ cười ranh mãnh. Đó! Hãy để họ tìm hiểu xem điều đó nghĩa là gì!
Tôi gần như rời đi ngay khi tôi nghĩ đến những chiếc bẫy của mình. Có lẽ thật khinh suất khi đi kiểm tra chúng trong khi những kẻ khác đang ở quá gần. Nhưng phải làm. Quá nhiều năm đi săn, tôi đoán vậy. Và sự cám dỗ của việc có thể kiếm được thịt. Tôi đã được thưởng một con thỏ rất béo tốt. Ngay lập tức, tôi làm lông và moi ruột con thú, giấu đầu, chân, đuôi, da và bộ lòng bên dưới một đống lá. Tôi đang ước ao có lửa – ăn thịt thỏ sống có thể khiến bạn bị mắc bệnh dịch của thỏ, một bài học tôi đã học được theo cách khó khăn nhất – thì tôi nghĩ về cống phẩm đã chết kia. Tôi nhanh chóng quay lại chỗ cô ta cắm trại. Khá chắc chắn rằng đống than của ngọn lửa chết chóc kia vẫn còn nóng. Tôi cắt con thỏ ra, làm một xiên thịt nướng từ cành cây và đặt nó lên trên đống than.
Lúc này tôi rất mừng vì có những chiếc camera. Tôi muốn các nhà tài trợ thấy rằng tôi có thể săn thú, rằng tôi là một cửa cá cược tốt bởi tôi sẽ không bị thu hút sa vào những cái bẫy do đói dễ dàng như những người khác. Trong khi con thỏ được nướng, tôi ngồi nghiền nhỏ một phần cành cây đã cháy thành than và bắt đầu ngụy trang cho chiếc ba lô màu cam. Màu đen làm dịu bớt sắc cam đi, nhưng tôi cảm thấy một lớp bùn sẽ có tác dụng tốt hơn. Tất nhiên, để có bùn, tôi sẽ cần có nước…
Tôi thu dọn đồ đạc, cầm lấy xiên thịt nướng, đá một ít đất phủ lên chỗ than, và đi theo hướng ngược lại với nhóm Chuyên nghiệp. Tôi ăn một nửa chỗ thịt thỏ khi đi, sau đó gói phần còn lại vào cái túi ni lông để ăn sau. Chỗ thịt làm cho dạ dày tôi ngừng sôi lên, nhưng chẳng thể làm tôi hết khát. Nước bây giờ là ưu tiên hàng đầu của tôi.
Khi tôi tiếp tục chặng đường dài đi bộ, tôi cảm thấy chắc chắn tôi vẫn đang chiếm giữ màn hình ở Capitol, nên tôi cẩn thận để tiếp tục che dấu cảm xúc của mình. Nhưng thật là thời điểm tốt để Claudius Templesmith có những vị bình luận viên khách mời, mổ xẻ các hành động của Peeta, các phản ứng của tôi. Tất cả những việc đó có nghĩa là gì? Liệu Peeta đã bộc lộ bản chất thực sự chưa? Điều này ảnh hưởng đến tỷ lệ cá cược như thế nào? Chúng tôi có bị mất các nhà tài trợ không? Thậm chí liệu chúng tôi có nổi các nhà tài trợ không? Có, tôi cảm nhận chắc chắn rằng chúng tôi có, hay ít nhất cũng từng có.