Pair of Vintage Old School Fru
Extasy
MobileTruyen.Wap.Sh
Wap truyện mới của admin đây, mời các bạn vào ủng hộ nhé!!!
Thông Báo: Mình đã cập nhật đủ bộ truyện The Hunger Games. Mời bạn xem!!!
Tập 1 - Tập 2 - Tập 3
Chào Mozilla bây giờ là 15:45 ngày 31/01/25
↓Xuống cuối trang↓

CHƯƠNG 10

» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử

» Đăng lúc: 10:58 01/08/2013

» Lượt xem: 8548


Tôi mặc chiếc áo ngủ dày dặn, vải bông nhẹ và trèo lên giường. Mất khoảng năm giây để tôi nhận ra rằng tôi sẽ không thể ngủ được. Tôi cần ngủ kinh khủng vì khi vào đấu trường, mọi giây phút tôi nhượng bộ sự mệt mỏi sẽ đều là sự mời chào của thần chết.
Điều này thật tệ. Một, hai, hay ba giờ trôi qua và mí mắt tôi vẫn từ chối trĩu xuống. Tôi không thể ngừng việc cố tưởng tượng ra chính xác thì tôi sẽ bị ném vào địa hình nào. Sa mạc ư? Đầm lầy? Hay hoang mạc lạnh lẽo? Trên tất cả, tôi hy vọng sẽ có cây cối để có thể cho tôi chỗ để trốn, thức ăn và nơi ẩn náu. Thông thường ở đó sẽ có cây cối vì những vùng đất cằn cỗi sẽ rất buồn tẻ và Trò chơi sẽ kết thúc quá nhanh nếu không có chúng. Nhưng khí hậu ở đó sẽ như thế nào? Những loại bẫy nào các Nhà thiết lập Trò chơi sẽ giấu đi để đẩy nhanh tốc độ vào những lúc diễn biến Trò chơi chậm lại? Và rồi những cống phẩm đồng hành với tôi…
Càng khắc khoải tìm kiếm giấc ngủ thì giấc ngủ lại càng trốn tránh tôi. Cuối cùng, tôi thậm chí bồn chồn đến mức không thể nằm yên trên giường. Tôi đi đi lại lại trên sàn nhà, tim đập nhanh, hơi thở gấp gáp. Căn phòng của tôi như biến thành một nhà tù. Nếu tôi không ra ngoài hít thở không khí ngay, tôi sẽ lại quăng, ném đồ đạc. Tôi chạy dọc theo hành lang đến cánh cửa dẫn lên mái nhà. Nó không khóa mà đang khép hờ. Có lẽ ai đó đã quên đóng nó, nhưng điều đó không quan trọng. Lưới điện bao quanh mái nhà ngăn chặn bất cứ hình thức bỏ trốn liều lĩnh nào. Và tôi cũng không tìm cách chạy trốn, chỉ muốn hít đầy không khí vào phổi mình. Tôi muốn nhìn thấy bầu trời và mặt trăng vào đêm cuối cùng mà sẽ không ai săn đuổi tôi.
Mái nhà không được chiếu sáng vào ban đêm, nhưng ngay khi bàn chân trần của tôi vừa chạm đến chỗ ngói lợp tôi đã thấy bóng cậu ấy, quay lưng về phía những ánh đèn đang chiếu sáng bất tận trên khắp Capitol. Rõ ràng có sự ồn ào ở những con phố phía dưới, âm nhạc, hát hò và tiếng còi xe, nhưng tôi không nghe được gì qua những ô cửa kính dày trong phòng mình. Tôi có thể lẻn đi ngay lúc này để cậu ấy không biết sự có mặt của tôi; cậu ấy sẽ không thể nghe thấy tôi trong âm thanh ầm ĩ đó. Nhưng không khí ban đêm quá ngọt ngào, tôi không thể chịu đựng được việc quay lại căn phòng ngột ngạt như cái lồng đó. Và có gì khác biệt xảy ra cơ chứ? Dù chúng tôi có nói chuyện với nhau hay không?
Chân tôi bước nhẹ trên những viên gạch ngói. Tôi chỉ đứng sau lưng cậu ấy một yard (gần 1m) khi nói, “Cậu tốt hơn là nên ngủ một chút.”
Cậu ấy giật mình nhưng không quay lại. Tôi có thể nhìn thấy cậu ấy hơi lắc đầu. “Mình không muốn bỏ lỡ bữa tiệc. Sau cùng thì nó là dành cho chúng ta mà.”
Tôi bước đến ngồi bên cạnh cậu ấy và dựa vào thành lan can. Những con phố lớn đang chật ních người nhảy múa. Tôi nheo mắt để nhìn rõ hơn hình dáng bé nhỏ của họ. “Họ đang hóa trang à?”
“Ai mà biết được?” Peeta trả lời. “Với tất cả những loại quần áo điên khùng mà họ mặc ở đây. Cậu cũng không ngủ được à?”
“Không thể ngừng suy nghĩ được,” tôi nói.
“Nghĩ về gia đình cậu ư?” cậu ấy hỏi.
“Không,” tôi thừa nhận với một chút cảm giác tội lỗi. “Tất cả những gì mình có thể làm là lo lắng về ngày mai. Tất nhiên, điều đó thật vô nghĩa.” Trong ánh sáng hắt lên từ phía dưới, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu ấy lúc này, nhìn thấy cái cách cậu ấy nắm bàn tay băng bó của mình một cách khó khăn. “Mình thật sự xin lỗi về tay của cậu.”
“Không sao đâu, Katniss,” cậu ấy nói. “Dù sao trong Trò chơi này, mình chưa bao giờ là một đối thủ đáng gờm.”
“Cậu không nên nghĩ vậy,” tôi nói.
“Tại sao không? Đó là sự thật. Hy vọng cao nhất của mình là không tự làm nhục bản thân và…” cậu ấy do dự.
“Và sao?” tôi hỏi.
“Mình không biết phải nói thế nào cho chính xác. Chỉ là… mình muốn chết như chính mình. Điều đó có nghĩa gì không?” cậu ấy hỏi. Tôi lắc đầu. Làm thế nào cậu ấy có thể chết đi như một người khác mà không phải là chính cậu ấy? “Mình không muốn khi ở đó mình bị họ làm cho thay đổi. Biến mình thành một loại ác quỷ nào đó mà mình vốn không phải.”

Trang: [«trang trước] 1,2,3,[4],5,6 [trang tiếp»]
Đến trang:
Chia sẻ: Facebook Twitter Zingme
↑Lên đầu trang↑
Cùng thể loại
1234»
Game Online Hay
Fun Fact Ngẫu Nhiên
The quick brown fox jumps over the lazy dog (con cáo nhanh nhẹn màu nâu nhảy qua con chó lười biếng) là câu đầy đủ chữ cái trong tiếng Anh.
Thống kê
Online: 1
Hôm nay: 6
Tổng cộng: 8548
Liên hệ |Thông tin |Giúp đỡ
© 2013 eXtasy.wap.sh
All rights reserved