» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:58 01/08/2013
» Lượt xem: 8547
Tôi cắn môi với cảm giác mình trở nên thấp kém. Trong khi tôi chỉ mải suy ngẫm về việc có cây cối trong đấu trường hay không thì Peeta lại đang đấu tranh với việc làm thế nào để giữ được nhân phẩm của mình. Sự trong sáng của bản thân cậu ấy. “Ý cậu là cậu sẽ không giết bất kỳ ai ư?” tôi hỏi.
“Không, khi thời điểm đến, mình chắc rằng mình cũng sẽ giết chóc như những người khác. Mình không thể ngã xuống mà không chiến đấu. Chỉ là mình vẫn luôn ước rằng mình có thể nghĩ ra một cách nào đó để… để cho Capitol thấy rằng họ không sở hữu mình. Rằng mình còn là một thứ gì đó có ý nghĩa hơn chứ không phải chỉ là một quân cờ trong Trò chơi của họ,” Peeta nói.
“Nhưng cậu không phải,” tôi nói. “Không ai trong chúng ta hết. Đó là cách mà Trò chơi diễn ra.”
“Thôi được, nhưng trong khuôn khổ luật lệ đó, vẫn còn có cậu, vẫn còn có mình,” cậu ấy khăng khăng. “Cậu không thấy sao?”
“Một chút. Chỉ là… không công kích nhau, nhưng ai thèm quan tâm chứ Peeta?” tôi nói.
“Mình quan tâm. Ý mình là, điều gì khác mà mình được phép quan tâm đến vào lúc này?” cậu ấy giận dữ hỏi. Lúc này đôi mắt xanh nước biển của cậu ấy khóa chặt lấy mắt tôi, đòi hỏi một câu trả lời.
Tôi bước lùi lại. “Quan tâm đến điều Haymitch đã nói. Về việc cố gắng sống sót.”
Peeta mỉm cười với tôi, buồn bã và chế nhạo. “Được rồi. Cảm ơn về lời khuyên, bạn yêu quý[2].”
Đó như một cái tát thẳng vào mặt. Cái cách cậu ấy sử dụng ngôn từ âu yếm của kẻ bề trên của Haymitch. “Nhìn đây, nếu cậu muốn dùng những giờ phút cuối cùng của cuộc đời cậu để lên kế hoạch cho một cái chết thanh cao trong đấu trường, thì đó là lựa chọn của cậu. Còn mình thì muốn dùng thời gian đó của mình ở Đặc khu 12.”
“Mình không ngạc nhiên nếu cậu làm được thế,” Peeta nói. “Gửi tới mẹ mình những lời chúc tốt đẹp nhất của mình khi cậu trở về, được chứ?”
“Cứ hy vọng về điều đó đi,” tôi nói. Sau đó tôi quay đi và rời khỏi nóc nhà. Tôi trải qua phần còn lại của đêm đó trong giấc ngủ lơ mơ lúc tỉnh lúc thức, tưởng tượng ra những lời bình luận chua cay mà tôi sẽ nói với Peeta Mellark sáng hôm sau. Peeta Mellark. Chúng ta sẽ chờ xem cậu kiêu hãnh thế nào khi phải đối mặt giữa sống và chết. Cậu có thể sẽ trở thành một trong những cống phẩm hung bạo điên cuồng, loại ác quỷ mà cố gắng ăn trái tim của một người nào đó sau khi đã giết họ. Có một tên từ Đặc khu 6 đã làm như vậy vài năm trước, tên là Titus. Hắn ta trở nên vô cùng man rợ, và các Nhà thiết lập Trò chơi đã phải làm hắn bất tỉnh bằng súng điện để thu lại xác những người chơi đã bị hắn giết trước khi hắn ăn họ. Không có luật lệ nào trong đấu trường, nhưng việc ăn thịt đồng loại không được khán giả Capitol đồng tình, nên họ cố ngăn chặn điều đó. Có một số suy đoán rằng vụ tuyết lở mà cuối cùng đã giúp loại bỏ được Titus là được sắp đặt riêng để đảm bảo người chiến thắng không phải là một kẻ điên loạn.
Tôi không gặp Peeta sáng hôm đó. Cinna đến gặp tôi từ trước lúc bình minh, đưa tôi một bộ quần áo đơn giản để mặc, và dẫn tôi lên mái nhà. Trang phục và những thứ chuẩn bị cuối cùng của tôi được để riêng ở căn hầm bên dưới đấu trường. Một chiếc trực thăng đột ngột xuất hiện trên bầu trời, cũng như chiếc đã xuất hiện trong rừng vào ngày mà tôi nhìn thấy cô gái Avox tóc đỏ bị bắt, và một chiếc thang dây được thả xuống. Tôi đặt tay và chân lên thanh thang phía dưới và ngay lập tức tôi như thể bị đông cứng. Có một dòng điện gì đó gắn chặt tôi vào chiếc thang trong khi tôi được an toàn kéo lên vào trong khoang.