» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:57 01/08/2013
» Lượt xem: 6865
Tôi đã phải tự mình chiến đấu trong suốt khoảng sáu tháng trời trước khi tôi tình cờ gặp Gale trong rừng. Đó là một ngày Chủ nhật trong tháng Mười, không khí mát lạnh và hanh khô làm mọi vật nứt nẻ. Tôi đã dành cả buổi sáng chiến đấu với lũ sóc để giành hạt dẻ và dùng buổi chiều ấm áp hơn một chút để lội xuống những cái ao nước nông thu hoạch củ katniss. Loại thịt duy nhất mà tôi bắn được là một con sóc mà trên thực tế là nó chạy qua mũi chân tôi trong quá trình tìm kiếm quả đấu, nhưng những con thú này vẫn còn hoạt động khi tuyết chôn vùi những nguồn thức ăn khác của tôi. Đã đi quá xa hơn mọi khi, tôi vội vàng quay về nhà, đang kéo lê những chiếc bao tải của mình thì tôi đi ngang qua một con thỏ bị chết. Nó đang bị treo cổ bằng một sợi dây thép mỏng phía trên đầu tôi một foot (khoảng 30cm). Cách đó khoảng mười lăm yard (khoảng 14m) có một con khác. Tôi nhận ra những chiếc bẫy giật dây này bởi cha tôi đã từng dùng nó. Khi con mồi bị trúng bẫy, nó bị kéo lên cao khỏi tầm với của những con thú săn mồi khác. Tôi đã từng cố gắng dùng bẫy suốt mùa hè mà không thành công, nên tôi không thể không bỏ những cái bao tải xuống ðể xem xét cái bẫy này. Những ngón tay tôi chỉ vừa mới chạm vào sợi dây phía trên một con thỏ thì một giọng nói vang lên. “Nguy hiểm.”
Tôi nhảy lùi lại vài feet (1ft ~ 30cm) khi Gale hiện ra từ phía sau một cái cây. Anh ấy chắc đã phải quan sát tôi suốt nãy giờ. Anh ấy chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng rõ ràng đã cao đến sáu feet (1.8m) và trông trưởng thành như một người lớn so với tôi. Tôi đã từng nhìn thấy anh ấy ở Seam và ở trường. Và một lần khác nữa. Anh ấy cũng mất cha trong cùng vụ nổ đã giết cha tôi. Trong tháng Giêng, tôi đứng ngay bên cạnh khi anh ấy nhận huân chương cho sự dũng cảm tại Trụ sở tòa án, một đứa trẻ khác lớn hơn cũng không có cha. Tôi vẫn nhớ hai đứa em trai nhỏ của anh ấy đang bám lấy mẹ, người phụ nữ với cái bụng căng tròn cho thấy cô ấy chỉ còn cách ngày sinh vài ngày.
“Tên của em là gi?” anh ấy hỏi, tiến đến gỡ con thỏ ra khỏi bẫy. Anh ấy có ba con khác đang treo ở thắt lưng.
“Katniss,” tôi lí nhí gần như không ra tiếng.
“À, Catnip, trộm cắp sẽ bị xử phạt bằng cái chết đấy, hay em không biết điều đó?” anh ấy nói.
“Katniss,” tôi nói to hơn. “Và em không định ăn trộm nó. Em chỉ muốn xem cái bẫy của anh. Bẫy của em chưa từng bắt được cái gì.”
Anh ấy quắc mắt nhìn tôi, có vẻ không bị thuyết phục. “Vậy em kiếm mấy con sóc đó ở đâu?”
“Em bắn nó.” Tôi kéo cung tên ra khỏi vai mình. Tôi vẫn dùng cái cung nhỏ cha tôi làm cho tôi, nhưng tôi đã tập thử cái lớn hơn khi tôi có thể. Tôi hi vọng đến mùa xuân tôi có thể hạ được những con thú lớn hơn.
Mắt Gale dán chặt vào chiếc cung. “Anh có thể xem nó không?” Tôi đưa nó ra. “Chỉ cần anh nhớ rằng, trộm cắp sẽ bị xử phạt bằng cái chết.”
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy mỉm cười. Nó biến anh ấy từ một người đầy đe dọa thành một người nào đó mà bạn ước rằng bạn đã biết anh ấy. Nhưng cũng phải mất vài tháng thì tôi mới đáp lại nụ cười đó.
Sau đó chúng tôi nói chuyện về săn bắn. Tôi bảo anh ấy là tôi có thể kiếm cho anh ấy một chiếc cung nếu anh ấy có gì đó để trao đổi. Không phải thức ăn. Tôi muốn kiến thức. Tôi muốn tự làm những chiếc bẫy của mình mà có thể bắt được một thắt lưng những con thỏ béo tròn trong một ngày. Anh ấy đã đồng ý là một thứ gì đó có thể được thực hiện. Khi các mùa cứ thế trôi qua, chúng tôi miễn cưỡng bắt đầu chia sẻ các hiểu biết, vũ khí và những nơi bí mật với nhau, những nơi có nhiều cây mận dại hay gà rừng. Anh ấy dạy tôi đặt bẫy và bắt cá. Tôi thì chỉ cho anh ấy những loại thực vật nào có thể ăn được và cuối cùng cho anh ấy một trong những cây cung trước đây của cha con tôi