» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:57 01/08/2013
» Lượt xem: 6866
Haymitch bật cười ha hả, mọi người cũng bắt đầu cười ầm lên trừ Effie, nhưng dù sao ngay cả cô ta cũng đang phải cố gắng nín cười. “Thôi nào, đáng đời họ. Việc của họ là phải chú ý vào các cháu. Và chỉ vì các cháu đến từ Đặc khu mười hai không thể là lời giải thích cho việc họ lờ các cháu đi.” Sau đó mắt cô ta lướt một vòng như thể cô ta đang nói một thứ gì đó xúc phạm ghê gớm. “Tôi xin lỗi, nhưng đó là những gì tôi nghĩ,” cô ta nói không thực sự nhằm vào ai.
“Cháu sẽ được điểm rất thấp,” tôi nói.
“Điểm chỉ quan trọng khi chúng cao, không ai chú ý lắm đến những điểm thấp hay xoàng xĩnh. Vì theo những gì họ biết, em có thể đang giấu tài năng của mình để bị điểm thấp nhằm mục đích nào đó. Mọi người cũng hay sử dụng chiến lược đó,” Portia lên tiếng.
“Mình hi vọng đó là những gì mọi người lý giải cho điểm bốn mà mình có thể đạt được,” Peeta nói. “Nếu là thế. Thực sự, đó là bất cứ thứ gì ít ấn tượng hơn hơn việc nhìn một người nhấc một quả tạ lên và ném nó đi khoảng hai mét. Một quả tạ suýt nữa thì rơi trúng chân mình.”
Tôi cười toe toét với cậu ấy và nhận ra là mình đang đói. Tôi cắt vài miếng thịt heo, chấm nó vào khoai tây hầm và bắt đầu ăn. Ổn rồi. Gia đình tôi an toàn. Và nếu họ an toàn thì thực ra cũng chẳng có điều nguy hại thực sự nào xảy ra.
Sau bữa tối, chúng tôi đến phòng khách để xem điểm số được công bố trên tivi. Đầu tiên họ chiếu hình ảnh các cống phẩm, sau đó hiện điểm số ở bên dưới bức ảnh. Những Cống phẩm Chuyên nghiệp thường được mức điểm từ tám đến mười. Phần lớn những người chơi khác đạt mức trung bình năm điểm. Đáng ngạc nhiên là Rue đạt đến điểm bảy. Tôi không rõ cô bé đã trình diễn gì cho các giám khảo nhưng cô bé rất nhỏ bé, nên đó phải là màn trình diễn gì đó rất ấn tượng.
Đặc khu 12 có điểm sau cùng, như thường lệ. Peeta đạt được điểm tám nên ít nhất cũng phải có vài Nhà thiết lập Trò chơi đã xem phần trình diễn của cậu ấy. Tôi cắm móng tay vào lòng bàn tay khi hình ảnh gương mặt tôi hiện lên, chờ đợi điều tồi tệ nhất. Sau đó họ cho hiện lên số mười một trên màn hình.
Mười một!
Effie Trinket ré lên và mọi người thì đến vỗ vào lưng tôi, tươi cười và chúc mừng tôi. Nhưng điều đó dường như không có thật.
“Phải có nhầm lẫn gì đó. Làm thế nào… làm thế nào điều này có thể xảy ra?” Tôi hỏi Haymitch.
“Ta đoán là họ thích sự nóng giận của cháu,” ông trả lời. “Họ cần có một màn trình diễn trên truyền hình. Họ cần một vài người chơi kích động một chút.”
“Katniss, cô gái của lửa,” Cinna lên tiếng và ôm lấy tôi. “Ồ, hãy đợi cho đến khi em nhìn thấy chiếc váy dành cho buổi phỏng vấn.” “Thêm lửa nữa ư?” tôi hỏi. “Cũng gần như vậy,” anh ấy tinh quái nói.
Tôi và Peeta chúc mừng nhau, lại một khoảnh khắc ngượng ngùng khác. Cả hai chúng tôi đều làm rất tốt, nhưng điều đó có ý nghĩa gì với người kia? Tôi trốn về phòng mình nhanh nhất có thể và chui vào chăn. Áp lực trong ngày, nhất là việc khóc lóc cả buổi đã khiến tôi thật sự mệt mỏi. Tôi thiếp đi, trút bỏ mọi gánh nặng, tạm thời quên đi mọi thứ với điểm số mười một vẫn hiện lên trong đầu khi tôi nhắm mắt lại.
Vào lúc bình minh, tôi vẫn nằm dài trên giường, ngắm mặt trời lên trong một buổi sáng đẹp trời. Hôm nay là Chủ nhật. Một ngày nghỉ khi ở nhà. Tôi tự hỏi liệu Gale đã vào rừng chưa. Thông thường chúng tôi thường dùng cả ngày Chủ nhật để kiếm đồ dự trữ cho cả tuần. Dậy sớm, săn bắn và hái lượm, sau đó trao đổi ở Hob. Tôi nghĩ về việc Gale đi săn mà không có tôi. Cả hai chúng tôi đều có thể tự đi săn một mình, nhưng chúng tôi sẽ làm tốt hơn nếu đi cùng nhau. Đặc biệt nếu chúng tôi đang cố gắng để săn một con thú lớn hơn. Nhưng cũng như trong những việc nhỏ hơn, việc có một đồng đội để mang bớt gánh nặng, thậm chí có thể làm cho nhiệm vụ nuôi sống cả gia đình đầy khó khăn trở nên thú vị.