» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:57 01/08/2013
» Lượt xem: 6864
Khi Effie đến gõ cửa để gọi tôi ra ăn tối, tôi quyết định là mình cũng đến lúc phải ra khỏi phòng. Điểm số sẽ được thông báo trên tivi tối nay. Tôi không thể trốn tránh mãi những việc đã xảy ra. Tôi vào phòng tắm rửa mặt nhưng nó vẫn đỏ và nhem nhuốc.
Mọi người đang đợi ở bàn ăn, thậm chí cả Cinna và Portia. Tôi ước các chuyên gia thiết kế đừng có mặt vì một số lý do, tôi không thích cái ý tưởng làm họ thất vọng. Nó như là tôi đã không suy nghĩ gì mà ném đi mọi thành quả công việc của họ trong buổi lễ khai mạc. Tôi tránh nhìn mọi người khi tôi húp vài thìa súp cá. Vị mặn làm tôi nhớ tới vị nước mắt của mình.
Những người lớn bắt đầu tán chuyện về dự báo thời tiết, và mắt tôi bắt gặp cái nhìn của Peeta. Cậu ấy nhướn mày. Một câu hỏi. Chuyện gì đã xảy ra? Tôi chỉ gật đầu nhẹ. Sau đó, khi họ phục vụ các món chính, tôi nghe Haymitch nói, “Được rồi, nói chuyện riêng thế là đủ, giờ chỉ cần nói hôm nay các cháu đã biểu hiện tệ thế nào?”
Peeta xen vào. “Cháu không biết nó có ý nghĩa gì. Vào lúc cháu trình diễn, không ai thèm xem cháu. Cháu nghĩ là họ đang bận hát bài hát gì đó về nhậu nhẹt. Thế nên, cháu ném đi vài quả tạ cho đến khi họ bảo cháu có thể đi.”
Điều đó làm tôi cảm thấy tốt hơn chút ít. Có vẻ như Peeta không tấn công các Nhà thiết lập Trò chơi, nhưng ít nhất cậu ấy cũng bị chọc tức.
“Còn cháu thì sao, cháu yêu?” Haymitch hỏi.
Không hiểu sao cách Haymitch gọi tôi là cháu yêu đủ để tôi thấy rằng ít nhất tôi cũng có thể nói. “Cháu đã bắn một mũi tên vào các Nhà thiết lập Trò chơi.”
Tất cả mọi người đều ngừng ăn uống. “Em làm gì cơ?” Sự kinh hoàng trong giọng nói của Effie đã xác nhận những nghi ngờ tồi tệ của tôi.
“Cháu bắn một mũi tên vào họ. Không hẳn là bắn họ. Chỉ là bắn về phía họ thôi. Giống như Peeta nói, cháu đang bắn, và họ lờ tịt cháu đi và cháu chỉ… chỉ mất đi lý trí, nên cháu bắn quả táo bay khỏi miệng con heo quay ngu ngốc của họ!” Tôi bướng bỉnh nói.
“Và họ đã nói gì?” Cinna thận trọng hỏi.
“Không gì cả. Hoặc là em không biết. Em đi ra khỏi phòng ngay sau đó,” tôi nói.
“Mà không được cho phép?” Effie thở dốc.
“Em tự cho phép mình,” tôi trả lời. Tôi nhớ lại tôi đã hứa với Prim tôi sẽ cố gắng để chiến thắng như thế nào và tôi cảm thấy như một tấn than đá đang rơi vào người mình.
“Chà, chính là điều đó,” Haymitch lên tiếng. Rồi ông ấy phết bơ lên chiếc bánh cuộn.
“Bác có nghĩ rằng họ sẽ tống giam cháu không?” tôi hỏi. “Có thể. Sẽ thật đau đớn khi phải thay thế cháu trong giai đoạn này,” Haymitch trả lời.
“Còn về gia đình cháu?” tôi hỏi. “Liệu họ có trừng phạt gia đình cháu không?”
“Ta không nghĩ vậy. Điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Như vậy họ sẽ phải tiết lộ chuyện gì đã xảy ra ở Trung tâm Huấn luyện để tạo nên hiệu quả đáng giá cho toàn bộ dân chúng. Mọi người sẽ cần biết cháu đã gây ra chuyện gì. Nhưng họ không thể vì nó là bí mật, nên đó sẽ là một cố gắng vô ích,” Haymitch nói. “Có vẻ họ sẽ khiến cuộc sống của cháu thành địa ngục ở trong đấu trường.”
“Vậy sao, dù gì đi nữa thì họ cũng đã hứa hẹn làm điều đó với chúng cháu rồi,” Peeta nói.
“Chính xác,” Haymitch đồng tình. Và tôi nhận ra điều không tưởng đang diễn ra. Họ thật sự đang cố làm cho tôi vui lên. Haymitch với tay nhón lấy một miếng sườn heo, làm cho Effie nhăn mặt lại, và nhúng nó vào ly rượu của ông ấy. Ông ấy ngoạm một miếng thịt và bắt đầu cười thích thú. “Mặt của họ lúc đó như thể nào?”
Tôi có thể cảm thấy khóe miệng của mình cong lên. “Sốc. Hoảng sợ. Ừm, rất lố bịch, một vài người trong số họ.” Một hình ảnh bật ra trong đầu tôi. “Một người đàn ông ngã ngửa ra phía sau, rơi vào bát rượu pân.”