» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:55 01/08/2013
» Lượt xem: 8159
Một ý nghĩ xẹt qua đầu tôi rằng cách xử sự bình tĩnh và bình thường của Cinna chính là dấu hiệu của một người hoàn toàn điên khùng.
Mặc dù đã nhận ra tính cách của Peeta sáng nay, tôi vẫn thật sự thấy an tâm khi cậu ấy xuất hiện, mặc trang phục đồng nhất với tôi. Cậu ấy chắc phải biết rõ về lửa, bởi cậu ấy là con trai của một ông chủ tiệm bánh và tất cả những thứ khác nữa. Chuyên gia thời trang của cậu ấy, Portia, cùng đội của cô ta đi cùng cậu ấy đến, và mọi người hoàn toàn quay cuồng hào hứng với mớ lộn xộn mà chúng tôi sắp tạo nên. Ngoại trừ Cinna. Anh ta chỉ tỏ ra hơi mệt mỏi khi nhận những lời chúc mừng.
Chúng tôi nhanh chóng đi xuống tầng hầm của Trung tâm tái tạo, nơi mà về cơ bản là một chuồng ngựa khổng lồ. Lễ ra mắt sắp sửa bắt đầu. Các cặp đôi cống phẩm được đưa lên xe ngựa và được kéo bởi bốn con ngựa. Xe ngựa của chúng tôi có màu đen như than. Những con ngựa được huấn luyện rất tốt, thậm chí không cần có người cầm cương. Cinna và Portia hướng dẫn chúng tôi lên xe ngựa và cẩn thận chỉnh trang mọi vị trí trên cơ thể chúng tôi, xếp đặt chiếc áo choàng, trước khi rời đi để hội ý với nhau.
“Cậu nghĩ thế nào?” tôi thì thầm với Peeta. “Về ngọn lửa?”
“Mình sẽ xé toạc chiếc áo choàng của cậu nếu cậu cũng làm thế giúp mình,” cậu ấy thì thầm qua hàm răng nghiến chặt.
“Thỏa thuận,” tôi nói. Có lẽ, nếu chúng tôi quăng chúng đi kịp lúc, chúng tôi sẽ tránh được việc bị bỏng nặng. Dù nó vẫn thật tệ. Họ sẽ vẫn ném chúng tôi vào đấu trường mà không cần biết chúng tôi ở trong tình trạng nào. “Mình biết là chúng ta đã hứa với Haymitch rằng chúng ta sẽ làm chính xác những gì họ bảo, nhưng mình không cho là ông ấy đã nghĩ đến góc độ này.”
“Dù sao đi nữa thì Haymitch đang ở đâu nhỉ? Không phải ông ấy đã nói rằng sẽ bảo vệ chúng ta khỏi những thứ này sao?” Peeta nói.
“Với số rượu mà ông ấy nốc vào, có lẽ không khôn ngoan lắm khi để ông ấy đi loanh quanh một ngọn lửa đang cháy,” tôi nói.
Và đột nhiên cả hai chúng tôi cùng bật cười. Tôi đoán là cả hai chúng tôi đều đang quá hồi hộp về Trò chơi và căng thẳng hơn, là đang chết khiếp về việc sẽ bị biến thành những ngọn đuốc sống nên chúng tôi hành động không được bình thường.
Âm nhạc khai mạc bắt đầu nổi lên. Thật dễ dàng để nghe được sự bùng nổ khắp Capitol. Cánh cửa lớn trượt ra để lộ những dãy phố dài đông đúc. Chuyến diễu hành kéo dài khoảng hai mươi phút và sẽ kết thúc ở Quảng trường trung tâm thành phố, nơi họ sẽ chào đón chúng tôi, chơi bản nhạc ca ngợi Panem, và hộ tống chúng tôi đến Trung tâm Huấn luyện, nơi sẽ là nhà/nhà tù của chúng tôi cho đến khi Trò chơi bắt đầu.
Các cống phẩm từ Đặc khu 1 đi ra trong một chiếc xe ngựa được kéo bởi những con ngựa trắng như tuyết. Họ trông rất đẹp, được phun sơn màu bạc, mặc những chiếc áo chùng trang nhã, trang sức lấp lánh. Đặc khu 1 sản xuất những hàng hóa xa xỉ cho Capitol. Bạn có thể nghe thấy tiếng hoan hô ầm ĩ của khán giả. Họ luôn luôn là những cống phẩm được yêu thích.
Đặc khu 2 vào vị trí phía sau họ. Trong nháy mắt, chúng tôi đã tiến đến cánh cửa và tôi có thể nhìn thấy ở giữa bầu trời u ám và lúc xế chiều, ánh sáng đang chuyển dần sang màu xám xịt. Các cống phẩm từ Đặc khu 11 chỉ vừa mới chuyển bánh ra ngoài khi Cinna xuất hiện với ngọn đuốc. “Chúng ta tiến hành thôi,” anh ta nói, và trước khi chúng tôi kịp phản ứng, anh ta đã châm lửa lên áo choàng của chúng tôi. Tôi hít sâu, chuẩn bị chờ đợi hơi nóng ập đến, nhưng chỉ có cảm giác hơi buồn buồn. Cinna trèo lên phía trước chúng tôi và châm lửa cho chiếc mũ. Anh ta thở phào nhẹ nhõm. “Nó đã hoạt động.” Sau đó nhẹ nhàng lấy tay giữ cằm tôi. “Hãy nhớ, ngẩng cao đầu. Mỉm cười. Họ sẽ yêu quý em!”