» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:55 01/08/2013
» Lượt xem: 8157
Cinna nhảy xuống khỏi xe ngựa và có một ý tưởng cuối cùng. Anh ấy hét gì đó về phía chúng tôi, nhưng âm nhạc đã nhấn chìm giọng của anh. Anh ấy hét tiếp và dùng cử chỉ để ra hiệu.
“Anh ấy đang nói gì vậy?” tôi hỏi Peeta. Lần đầu tiên, tôi nhìn cậu ấy và nhận ra, trong ánh sáng rực rỡ của ngọn lửa nhân tạo, cậu ấy đang tỏa sáng. Và chắc chắn tôi cũng vậy.
“Mình nghĩ anh ấy bảo chúng ta nắm tay nhau,” Peeta trả lời. Cậu ấy nắm lấy tay phải của tôi trong bàn tay trái của mình và chúng tôi nhìn Cinna để xác nhận. Anh ấy gật đầu và giơ ngón tay cái lên và đó là điều cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi chúng tôi tiến vào thành phố.
Sự sửng sốt ban đầu của khán giả trước sự xuất hiện của chúng tôi nhanh chóng chuyển thành reo mừng và la hét “Đặc khu 12!” Mọi cái đầu đều hướng về chúng tôi, kéo theo sự chú ý của ba chiếc xe ngựa đi trước chúng tôi. Lúc đầu, tôi như bị đóng đá, nhưng sau đó tôi nhìn thấy hình ảnh của chúng tôi trên màn hình tivi lớn và bị choáng ngợp bởi hình ảnh kinh ngạc đến nín thở của mình. Trong ánh sáng chạng vạng, ánh lửa làm bừng sáng gương mặt chúng tôi. Chúng tôi giống như đang bỏ lại vệt lửa chảy dài trên chiếc áo choàng. Cinna đã đúng về việc hạn chế trang điểm, trông chúng tôi cuốn hút hơn nhưng lại hoàn toàn dễ nhận ra.
Hãy nhớ, ngẩng cao đầu. Mỉm cười. Họ sẽ yêu quý em! Tôi nghe thấy tiếng Cinna vang lên trong đầu. Tôi nâng cằm mình lên cao một chút, nở nụ cười rạng rỡ nhất của mình, và vẫy chào bằng bàn tay còn lại. Tôi mừng vì hiện tại đang có Peeta nắm chặt tay để giữ thăng bằng, cậu ấy vững chãi, rắn chắc như một tảng đá. Và khi tôi lấy lại được tự tin, tôi thực sự đã gửi vài nụ hôn gió cho khán giả. Người dân Capitol đã bắt đầu say mê, ném hoa như mưa về phía chúng tôi, gào tên chúng tôi mà họ đã tìm thấy trong danh sách cống phẩm.
Âm nhạc nện thình thình, tiếng reo hò, sự hâm mộ đã tác động vào máu tôi, tôi không thể kìm nén được sự kích động của mình. Cinna đã trao cho tôi một lợi thể cực lớn. Không ai có thể quên tôi. Không quên ngoại hình của tôi, không quên tên tôi. Katniss. Cô gái của lửa.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy hi vọng mong manh của tôi đang lớn dần. Chắc chắn phải có một nhà tài trợ nào đó sẵn sàng đặt cược vào tôi. Và với một chút trợ giúp thêm, một ít thức ăn, vũ khí phù hợp, tại sao tôi không thể mong chờ mình có thể thoát khỏi Trò chơi chứ?
Có ai đó ném cho tôi một bông hồng đỏ. Tôi bắt lấy nó, hít nhẹ hương thơm của bông hoa, và gửi lại một chiếc hôn gió về hướng người ném. Cả trăm bàn tay giơ lên để bắt lấy nụ hôn của tôi, như thể nó là thứ có thật, thứ hữu hình.
“Katniss! Katniss!” Tôi có thể nghe thấy tên mình được gọi ở mọi phía. Tất cả đều muốn có nụ hôn của tôi.
Chỉ đến khi tôi tiến vào Quảng trường thành phố tôi mới nhận ra tôi hoàn toàn không chỉ đặt tay mình trong bàn tay của Peeta. Tôi mới nhận ra mình đã nắm chặt lấy nó như thế nào. Tôi nhìn xuống những ngón tay của chúng tôi đang lồng vào nhau khi tôi nới lỏng dần lực siết, nhưng cậu ấy nắm chặt lại tay tôi. “Không, đừng bỏ tay mình ra,” cậu ấy lên tiếng. Ánh lửa lung linh trong đôi mắt xanh của cậu ấy. “Xin cậu đấy. Mình có lẽ sẽ ngã nhào khỏi thứ này mất.”
“Được rồi,” tôi nói. Vì vậy tôi tiếp tục nắm tay cậu ấy, nhưng tôi không thể không cảm thấy lạ về cái cách Cinna kết nối chúng tôi lại với nhau. Thật không công bằng khi giới thiệu chúng tôi như một đội và sau đó nhốt chúng tôi trong đấu trường để giết lẫn nhau.
Mười hai chiếc xe ngựa xếp thành vòng tròn theo hình dáng của Quảng trường thành phố. Trên các tòa nhà bao quanh Quảng trường, mọi cửa sổ đều chật ních những công dân danh dự của Capitol. Ngựa của chúng tôi kéo chiếc xe đến thẳng tòa nhà của Tổng thống Snow và chúng tôi đứng vào vị trí. Màn dạo nhạc kết thú