» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:55 01/08/2013
» Lượt xem: 8155
Cánh cửa mở ra và một người đàn ông trẻ, chắc phải là Cinna, bước vào. Tôi đã bị ngạc nhiên trước vẻ ngoài rất bình thường của anh ta. Phần lớn các chuyên gia thời trang mà họ phỏng vấn trên tivi đều nhuộm tóc, tô vẽ và phẫu thuật biến đổi khiến cho họ trông thật lố bịch. Nhưng mái tóc cắt ngắn sát đầu của Cinna trông có vẻ có màu nâu tự nhiên. Anh ta mặc quần và áo sơ mi đen đơn giản. Sự biến đổi duy nhất có lẽ là đường kẻ mắt màu vàng ánh kim được kẻ hết sức khéo léo. Nó làm nổi bật đốm vàng trong đôi mắt xanh lục của anh ta. Và mặc dù ghét cay ghét đắng Capitol và thứ thời trang gớm guốc của họ, tôi vẫn phải thừa nhận trông nó thật cuốn hút.
“Chào Katniss. Tôi là Cinna, chuyên gia thời trang của em,” anh ta nói bằng giọng nhẹ nhàng có phần không giống với chất giọng thiếu tự nhiên của người Capitol.
“Xin chào,” tôi đáp lại một cách thận trọng.
“Cho tôi một vài phút, được chứ?” Anh ta bước quanh cơ thể trần truồng của tôi, không chạm vào nhưng quan sát từng phân nhỏ. Tôi cố gắng gạt bỏ thôi thúc đưa hai cánh tay che chắn trước ngực. “Ai làm tóc cho em vậy?”
“Mẹ em,” tôi trả lời.
“Nó rất đẹp. Rất cổ điển. Và gần như cân đối hoàn hảo với khuôn mặt em. Bà ấy có những ngón tay thật khéo léo,” anh ta nói.
Tôi đã tưởng tượng một kẻ lòe loẹt, một người nhiều tuổi đang cố gắng một cách tuyệt vọng để trông mình trẻ hơn, một kẻ nhìn tôi như nhìn một miếng thịt sẵn sàng cho lên đĩa. Nhưng Cinna không giống với bất cứ tưởng tượng nào.
“Anh là người mới, đúng không? Em không nhớ đã từng nhìn thấy anh trước đây,” tôi nói. Phần lớn các chuyên gia thời trang đều quen thuộc, được giữ nguyên trong khi các cống phẩm thì thường xuyên thay đổi. Một vài người quay đi quay lại trong suốt những năm tôi đã xem.
“Phải, đây là năm đầu tiên của tôi tại Trò chơi sinh tử,” Cinna trả lời.
“Nên họ trao cho anh Đặc khu 12,” tôi nói. Thông thường những người mới sẽ được cử làm chuyên gia thời trang cho chúng tôi, những đặc khu ít được yêu thích nhất.
“Tôi đã yêu cầu được làm cho Đặc khu 12,” anh ta nói và không đưa thêm lời giải thích nào nữa. “Tại sao em không mặc áo choàng vào và chúng ta sẽ nói chuyện một chút?”
Tôi khoác áo vào và theo anh ta đi qua một cánh cửa sang phòng khách. Hai chiếc ghế đi văng đỏ đặt đối diện nhau trước một cái bàn thấp. Ba bức tường trống và bức tường thứ tư thì hoàn toàn bằng kính, có thể nhìn toàn cảnh thành phố. Nhìn ánh sáng thì có thể thấy lúc này khoảng tầm giữa trưa, mặc dù bầu trời đã trở nên u ám. Cinna mời tôi ngồi ở một trong hai chiếc ghế dài, còn mình thì ngồi ở chiếc đối diện. Anh ta nhấn một cái nút bên cạnh bàn. Mặt bàn mở ra và từ phía dưới nâng lên một mặt bàn khác đựng bữa trưa của chúng tôi. Thịt gà và một vài lát cam nấu trong nước sốt kem trải trên một lớp ngũ cốc màu trắng ngọc trai, đậu Hà Lan xanh thái nhỏ với hành, bánh cuộn hình giống như bông hoa, và bánh pudding mật ong để tráng miệng.
Tôi cố gắng hình dung bữa ăn này ở nhà mình. Thịt gà quá đắt, nhưng tôi có thể làm nó với một con gà rừng. Tôi cần bắn con gà rừng thứ hai để đổi lấy một quả cam. Sữa dê có thể thay thế cho kem. Chúng tôi có thể trồng đậu Hà Lan trong vườn. Tôi có thể lấy hành dại ở trong rừng. Tôi không nhận ra loại ngũ cốc này, khẩu phần ngũ cốc từ thẻ tiêu dùng của chúng tôi nấu ra một loại cháo bột màu nâu không ngon mắt chút nào. Những chiếc bánh cuộn tuyệt hảo đồng nghĩa với một cuộc trao đổi khác với chủ tiệm bánh, có thể mất hai hoặc ba con sóc. Còn cho bánh pudding, tôi thậm chí không thể đoán ra có gì trong đó. Nhiều ngay săn bắn và hái lượm chỉ cho một bữa ăn thế này mà thậm chí nó chỉ là một sự thay thế đáng thương cho bữa ăn của Capitol.