» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:09 01/08/2013
» Lượt xem: 5993
Điều đó khiến tôi quay trở lại suy nghĩ về Cato. Nhưng trong khi tôi nghĩ rằng tôi đã có hiểu biết về Mặt Cáo, về cô ta là người thế nào và hoạt động ra sao, thì hắn ta lại hơi khó nắm bắt. Đầy sức mạnh, được đào tạo bài bản, nhưng còn khôn ngoan? Tôi không biết. Không giống như cô ta. Và hoàn toàn thiếu khả năng kiểm soát mà Mặt Cáo đã thể hiện. Tôi tin rằng Cato có thể dễ dàng đánh mất óc phán đoán trong một cơn nóng giận. Tôi không thể cảm thấy hơn hắn về điểm đó. Tôi nghĩ đến khoảnh khắc tôi bắn mũi tên bay vào quả táo trong miệng con heo quay khi tôi quá tức giận. Có lẽ tôi hiểu Cato nhiều hơn tôi nghĩ.
Mặc dù cơ thể mệt mỏi, đầu óc tôi lại tỉnh táo, nên tôi để Peeta ngủ lâu hơn thời gian mà chúng tôi thường đổi ca gác. Thực tế, trời bắt đầu rạng sáng khi tôi lắc vai cậu ấy. Cậu ấy nhìn ra ngoài trời, gần như giật mình. “Mình đã ngủ cả đêm. Điều đó không công bằng, Katniss, cậu đáng lẽ nên đánh thức mình.”
Tôi duỗi người và chui vào trong túi ngủ. “Bây giờ mình sẽ ngủ. Đánh thức mình nếu như có gì thú vị xảy ra.”
Có vẻ như không có gì xảy ra, bởi vì khi tôi mở mắt, ánh nắng sáng rực của buổi chiều lọt qua khe đá. “Có dấu hiệu nào của người bạn của chúng ta không?” tôi hỏi.
Peeta lắc đầu. “Không, cậu ta vẫn tiếp tục lẩn tránh một cách đáng lo ngại.”
“Cậu nghĩ chúng ta sẽ có bao nhiêu thời gian trước khi các Nhà thiết lập Trò chơi gom chúng ta lại một chỗ?” tôi hỏi.
“Hừm, Mặt Cáo chết đã được gần một ngày, nên đã có quá nhiều thời gian cho khán giả đặt cược và cảm thấy buồn tẻ. Mình nghĩ việc này có thể xảy ra bất cứ lúc nào,” Peeta đáp.
“Phải, mình có dự cảm rằng hôm nay sẽ là ngày đó,” tôi nói. Tôi ngồi dậy và nhìn ra không gian yên ả bên ngoài.
Peeta vẫn lặng im. Thực sự không có câu trả lời thích hợp nào lúc này.
“Chà, cho đến lúc họ ra tay, thật vô nghĩa nếu phí phạm một ngày đi săn. Nhưng có lẽ chúng ta nên ăn nhiều nhất có thể phòng trường hợp chúng ta bất ngờ gặp rắc rối,” tôi nói.
Peeta thu dọn đồ đạc trong khi tôi bày ra một bữa ăn thịnh soạn. Phần thịt thỏ còn lại, rau củ, bánh cuộn được phết chỗ pho mát cuối cùng. Thứ duy nhất tôi để dành là con sóc và quả táo.
Khi chúng tôi kết thúc, tất cả những gì còn lại là một đống xương thỏ. Hai tay tôi đầy mỡ, điều này chỉ làm tăng thêm cảm giác bẩn thỉu của tôi. Có thể chúng tôi không tắm hàng ngày ở Seam, nhưng chúng tôi vẫn giữ vệ sinh sạch sẽ hơn tôi trong thời gian gần đây. Ngoài bàn chân, do việc lội suối, tôi đang được bao phủ một lớp cáu ghét.
Rời khỏi hang có cảm giác như lần cuối cùng nhìn thấy nó. Không hiểu sao tôi không nghĩ rằng chúng tôi sẽ còn ở đấu trường thêm một đêm nào. Cách này hay cách khác, sống hay chết, tôi có một dự cảm rằng tôi sẽ rời khỏi đây trong ngày hôm nay. Tôi vỗ nhẹ vào những tảng đá để tạm biệt và chúng tôi hướng xuống suối để tắm gội. Tôi có thể cảm thấy làn da tôi đang nhức nhối mong chờ nước mát. Tôi có thể gội đầu và tết nó ra sau lưng khi còn ướt. Tôi băn khoăn liệu chúng tôi thậm chí có thể giũ qua quần áo khi đến dòng suối không. Hay cái đã từng là dòng suối. Bây giờ ở đó chỉ còn một bề mặt khô cong. Tôi đặt một tay xuống để cảm nhận nó.
“Thậm chí không có chút gì ẩm ướt. Họ chắc đã tháo hết nước khi chúng ta đang ngủ,” tôi nói. Nỗi sợ hãi về chiếc lưỡi khô nứt nẻ, cơ thể đau nhức, đầu óc mụ mị do tình trạng mất nước lần trước len lỏi trong suy nghĩ của tôi. Các bình nước và da dẻ chúng tôi vẫn còn tương đối nhiều nước, nhưng với hai người uống và mặt trời nóng bức như thế này thì sẽ không mất nhiều thời gian để làm cạn kiệt chúng.