» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:09 01/08/2013
» Lượt xem: 5994
Tôi rướn lên và trao cho cậu ấy một nụ hôn. “Chắc chắn rồi. Chúng ta trở lại hang thôi.”
Cậu ấy có vẻ hài lòng và nhẹ nhõm. “Ừ, ở đó thoải mái hơn.”
Tôi lấy mũi tên ra khỏi gốc sồi, cẩn thận để không làm hỏng đầu mũi tên. Bây giờ những mũi tên này chính là thức ăn, sự an toàn và cuộc sống.
Chúng tôi vứt một đống củi vào đám lửa. Nó sẽ tạo ra khói trong một vài giờ nữa, mặc dù tôi không cho là Cato sẽ làm bất cứ việc gì lúc này. Khi chúng tôi đến dòng suối, tôi nhận thấy nước đã rút đi đáng kể và chảy với tốc độ chầm chậm trước đây, nên tôi đề nghị lội xuống nước. Peeta vui vẻ nghe theo, và vì cậu ấy đi dưới nước bớt ồn ào hơn rất nhiều so với đi trên cạn nên nó càng chắc chắn là một ý kiến đúng đắn. Tuy nhiên đó vẫn là một hành trình đi bộ dài về hang, ngay cả khi đi xuôi dòng nước, kể cả với thịt thỏ tiếp sức cho chúng tôi. Cả hai chúng tôi đều rất mệt mỏi vì phải trèo lên dốc cả ngày và vẫn chưa được ăn no. Tôi vẫn lắp sẵn cung tên, đề phòng Cato và để bắn bất cứ con cá nào chúng tôi nhìn thấy, nhưng dòng suối thật là lùng là dường như không hề có sinh vật nào.
Khi chúng tôi đến nơi, chân chúng tôi như lê lết và mặt trời đã xuống rất thấp ở đường chân trời. Chúng tôi lấy đầy các bình nước và trèo lên một tảng đá dốc để vào chỗ trú ẩn của chúng tôi. Không nhiều, nhưng ở nơi hoang vu này, đó là thứ gần giống với ngôi nhà nhất mà chúng tôi có được. Nó cũng sẽ ấm áp hơn một cái cây bởi nó có thể che chắn gió mà đã bắt đầu đều đều thổi đến từ phía bắc. Tôi chuẩn bị một bữa tối ngon miệng, nhưng được nửa chừng thì Peeta bắt đầu ngủ gục. Sau nhiều ngày không hoạt động, chuyến đi săn đã phát huy tác dụng. Tôi bảo cậu ấy vào túi ngủ và đặt một phần thức ăn bên cạnh cho cậu ấy ăn lúc tỉnh dậy. Cậu ấy ngủ ngay lập tức. Tôi kéo khóa chiếc túi ngủ lên tận cằm cậu ấy và hôn vào trán cậu ấy, không phải cho khán giả mà là cho chính tôi. Bởi vì tôi thật biết ơn vì cậu ấy vẫn ở đây, không bị chết bên dòng suối như tôi đã nghĩ. Thật mừng vì tôi không phải một mình đối mặt với Cato.
Một Cato tàn bạo, khát máu, kẻ có thể bẻ gãy cổ một người chỉ bằng một cú xoay cánh tay, kẻ có sức mạnh thắng được Thresh, kẻ đã nhằm vào tôi ngay từ đầu. Có lẽ hắn ta đã đặc biệt căm ghét tôi kể từ lúc tôi đạt điểm cao hơn hắn trong kỳ huấn luyện. Một chàng trai như Peeta sẽ chỉ đơn giản là nhún vai trước việc đó. Nhưng tôi có cảm giác rằng việc đó khiến Cato trở nên điên cuồng. Điều đó không khó đoán ra. Tôi nghĩ đến phản ứng tức cười của hắn ta khi thấy chỗ hàng hóa bị thổi bay. Những người khác chỉ buồn phiền, tất nhiên, nhưng hắn thì hoàn toàn mất kiểm soát. Tôi tự hỏi lúc này liệu Cato có thể không hoàn toàn phát điên không.
Bầu trời sáng bừng lên với hình ảnh quốc hiệu, và tôi nhìn thấy khuôn mặt của Mặt Cáo chiếu sáng trên bầu trời và rồi biến mất khỏi thế giới mãi mãi. Cậu ấy không nói ra, nhưng tôi không nghĩ Peeta cảm thấy dễ chịu về việc giết cô ta, ngay cả nếu điều đó là cần thiết. Tôi không thể giả vờ là tôi sẽ nhớ cô ta, nhưng tôi phải khâm phục cô ta. Dự đoán của tôi là nếu họ đưa cho chúng tôi một bài kiểm tra nào đó, cô ta sẽ là người thông minh nhất trong tất cả các cống phẩm. Nếu, thực sự, chúng tôi đã đặt bẫy cô ta, tôi cá là cô ta sẽ nhận ra được và tránh xa đám dâu rừng. Chính là sự thiếu hiểu biết của Peeta đã hạ được cô ta. Tôi đã dành rất nhiều thời gian để đảm bảo rằng mình không đánh giá thấp các đối thủ đến mức quên mất rằng cũng thật nguy hiểm khi đánh giá họ quá cao.