» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:09 01/08/2013
» Lượt xem: 5995
CHƯƠNG 24
Phải mất một lúc để giải thích tình huống cho Peeta. Mặt Cáo đã đánh cắp thức ăn từ đống hàng tiếp tế như thế nào trước khi tôi thổi bay nó, cô ta đã cố gắng lấy đủ để duy trì sự sống nhưng không đủ để bất cứ ai phát hiện ra như thế nào, làm thế nào cô ta không nghi ngờ sự an toàn của những quả dâu chúng tôi chuẩn bị cho chính mình ăn.
“Mình tự hỏi làm thế nào cô ta tìm được chúng ta,” Peeta nói. “Lỗi của mình, mình cho là vậy, nếu như mình không quá gây ồn như cậu nói.”
Chúng tôi dường như đã rất khó để lần theo như lần theo một đàn gia súc vậy, nhưng tôi cố gắng để hòa nhã. “Và cô ta rất thông minh. Ừ, đúng vậy đấy. Cho đến khi cậu vượt mặt cô ta.”
“Không cố ý. Dù sao nó có vẻ không công bằng. Ý mình là, cả hai chúng ta có thể cũng sẽ chết.” Cậu ấy tự kiểm tra mình. “Không, tất nhiên, chúng ta sẽ không. Cậu đã nhận ra chúng, đúng không? ”
Tôi gật đầu. “Chúng mình gọi chúng là nightlock.”
“Thậm chí cả cái tên nghe cũng thật chết chóc,” cậu ấy nói. “Mình xin lỗi, Katniss. Mình đã thực sự nghĩ rằng chúng giống với những quả dâu mà cậu đã hái về.”
“Đừng xin lỗi. Điều đó chỉ có nghĩa là chúng ta đã tiến gần thêm một bước nữa để về nhà, đúng không ?” tôi hỏi.
“Mình sẽ vứt hết chỗ còn lại,” Peeta nói. Cậu ấy thu mảnh ni lông màu xanh lại, cẩn thận để không bị nát những quả dâu bên trong, và đi đổ chúng vào trong rừng.
“Đợi đã!” tôi kêu lên. Tôi lấy chiếc bao da vốn thuộc về tên đến từ Đặc khu 1 và cho vào đó một ít dâu lấy từ miếng ni lông. “Nếu chúng có thể đánh lừa Mặt Cáo, có lẽ chúng cũng có thể lừa Cato. Nếu cậu ta đuổi theo chúng ta hay gì đó, chúng ta có thể làm như chúng ta vô tình làm rơi cái túi và nếu cậu ta ăn chúng…”
“Thì xin chào Đặc khu 12,” Peeta tiếp.
“Đúng thế,” tôi nói, buộc cái túi vào thắt lưng.
“Giờ thì hắn sẽ biết chúng ta đang ở đâu,” Peeta nói. “Nếu hắn ta ở đâu đó gần đây và đã nhìn thấy chiếc trực thăng, hắn sẽ biết chúng ta đã giết cô ta và sẽ đuổi theo chúng ta.”
Peeta nói đúng. Đây có thể chỉ là một cơ hội mà Cato đang chờ đợi. Nhưng ngay cả bây giờ chúng tôi bỏ chạy, vẫn có thịt cần phải nấu và ngọn lửa mà chúng tôi nhóm lên sẽ trở thành dấu hiệu cho biết vị trí của chúng tôi. “Nhóm lửa thôi. Ngay bây giờ.” Tôi bắt đầu thu gom những cành cây và bụi cỏ.
“Cậu đã sẵn sàng đối mặt với hắn ta rồi à?” Peeta hỏi.
“Mình sẵn sàng để ăn. Tốt hơn là nên nấu thức ăn khi chúng ta còn có cơ hội. Nếu hắn biết chúng ta đang ở đây thì hắn đã biết rồi. Nhưng hắn cũng phải biết là chúng ta có hai người và có thể cho rằng chúng ta đã săn tìm Mặt Cáo. Tức là cậu đã hồi phục. Và ngọn lửa nghĩa là chúng ta không lẩn trốn, chúng ta đang chào mời hắn ta đến đây. Liệu cậu có lộ diện không?” tôi hỏi.
“Có lẽ không,” cậu ấy trả lời.
Peeta là người thành thạo với lửa, nhanh chóng nhóm lên một đống lửa từ các cành cây ẩm ướt. Một lát sau, tôi đã có những con thỏ và một con sóc nướng, các loại củ được bọc vào lá cây, nướng trong than. Chúng tôi thay phiên nhau hái rau xanh và tiếp tục canh phòng Cato cẩn thận, nhưng như tôi dự đoán, hắn ta không xuất hiện.
Khi thức ăn đã được nấu xong, tôi gói lại phần lớn, chỉ để lại cho mỗi người chúng tôi một chiếc đùi thỏ để ăn khi chúng tôi đi đường.
Tôi muốn đi đến vùng cao hơn trong khu rừng, trèo lên một cái cây thích hợp, và hạ trại nghỉ đêm ở đó, nhưng Peeta phản đối. “Mình không thể trèo được như cậu, Katniss, đặc biệt với cái chân của mình, và mình không nghĩ mình có thể ngủ ở độ cao năm mươi feet cách mặt đất.”
“Thật không an toàn khi ở ngoài trời thế này, Peeta,” tôi nói.
“Chúng ta không thể quay lại cái hang ư?” cậu ấy hỏi. “Nó ở gần nguồn nước và dễ dàng phòng thủ.”
Tôi thở dài. Đi bộ thêm vài giờ – hay tôi nên nói là lao ầm ầm – xuyên qua khu rừng để đến một địa bàn mà chúng tôi sẽ lại phải rời đi vào buổi sáng để săn bắn. Nhưng Peeta không đòi hỏi nhiều. Cậu ấy đã nghe theo mọi chỉ dẫn của tôi cả ngày hôm nay và tôi chắc chắn rằng nếu đảo ngược vai trò, cậu ấy sẽ không bắt tôi phải qua đêm trên cây. Tôi sực nhớ ra là tôi đã đối xử không phải với Peeta cả ngày hôm nay. Cằn nhằn về việc cậu ấy đã gây ồn ào thế nào, la hét về việc cậu ấy biến mất. Vở kịch lãng mạn chúng tôi đã thể hiện trong hang đã biến mất khi ra bên ngoài, dưới mặt trời nóng bỏng, với nỗi đe dọa về sự xuất hiện của Cato. Haymitch có lẽ cũng sắp không hài lòng với tôi. Và để cho khán giả…