» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:06 01/08/2013
» Lượt xem: 8575
Tôi nhai vài lá bạc hà, dạ dày tôi đỡ nôn nao hơn. Tạ ơn chúa, tôi đã mặc áo khoác của Peeta. Nếu không, tôi sẽ buộc phải đi lòng vòng để giữ ấm. Bầu trời chuyển sang màu xám mờ mờ của buổi sáng và vẫn không có dấu hiệu nào của các cống phẩm khác. Điều này thực sự cũng không có gì ngạc nhiên. Mọi người tự làm mình nổi bật bằng sức mạnh hoặc cái chết hoặc sự khôn ngoan. Tôi tự hỏi liệu họ có cho rằng tôi đi cùng Peeta không? Tôi cho là Mặt Cáo và Thresh thậm chí không biết cậu ấy đã bị thương. Tất cả sẽ tốt hơn nếu họ nghĩ rằng cậu ấy đang yểm trợ tôi khi tôi tiến vào lấy chiếc ba lô.
Nhưng nó ở đâu? Đấu trường đã đủ sáng để tôi cởi chiếc kính của mình. Tôi có thể nghe thấy chim chóc buổi sáng đang hót. Chưa đến lúc ư? Trong một giây, tôi lo sợ rằng mình đã đến sai chỗ. Nhưng không, tôi chắc chắn nhớ là Claudius Templesmith đã chỉ rõ khu vực Cornucopia. Và đây là chỗ đó. Và tôi đang ở đây. Vậy bữa tiệc của tôi đâu?
Ngay khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu lên chiếc sừng vàng Cornucopia, có một sự náo động trên bãi đất trống. Mặt đất trước miệng chiếc sừng mở ra và một chiếc bàn tròn với khăn trải bàn trắng như tuyết trồi lên đấu trường. Trên bàn đặt bốn chiếc ba lô, hai chiếc màu đen lớn đánh số 2 và 11, một chiếc màu xanh kích thước trung bình đề số 5 và một chiếc màu cam nhỏ nhắn – tôi thực sự có thể đeo nó quanh cổ tay mang đi – chắc chắn phải được gắn số 12.
Chiếc bàn vừa mới kêu lách cách vào vị trí thì một bóng người lao vọt vào Cornucopia, tóm lấy chiếc ba lô màu xanh lá cây và chạy biến đi. Mặt Cáo! Để mặc cô ta thực hiện được một ý tưởng thông minh và mạo hiểm đến vậy! Những người còn lại chúng tôi vẫn im ắng xung quanh bãi đất trống, đánh giá tình hình, và cô ta đã lấy được chiếc ba lô của mình. Cô ta cũng khiến tất cả chúng tôi mắc bẫy, bởi vì không ai muốn đuổi theo cô ta, không trong khi những chiếc ba lô của chính mình vẫn còn nằm chỏng chơ trên bàn. Mặt Cáo chắc hẳn phải có mục đích khi bỏ lại những chiếc ba lô khác, biết rằng lấy đi một chiếc ngoài chiếc của cô ta chắc chắn sẽ có kẻ đuổi theo. Đó đáng lẽ phải là chiến lược của tôi! Vào lúc tôi vượt qua được trạng thái ngạc nhiên, khâm phục, tức giận, ghen tỵ và thất vọng, tôi nhìn theo mái tóc bờm hung đỏ của cô ta biến mất trong rừng cây vượt khỏi tầm bắn. Hừ. Tôi luôn khiếp sợ những kẻ khác, nhưng có lẽ Mặt Cáo là một đối thủ thực sự ở đây.
Cô ta cũng làm mất thời gian của tôi, bởi vì vào lúc này rõ ràng tôi phải là người tiếp theo đến chỗ cái bàn. Bất cứ ai đến đó trước tôi sẽ dễ dàng lấy mất chiếc ba lô của tôi và chạy mất. Không do dự, tôi chạy hết tốc lực về phía cái bàn. Tôi có thể cảm nhận được nguy hiểm xuất hiện trước khi tôi có thể nhìn thấy nó. May mắn thay, con dao đầu tiên bay vèo sang bên phải tôi nên tôi có thể nghe được nó và tôi có thể làm chệch hướng nó bằng cây cung của mình. Tôi quay lại, kéo dây cung và bắn một mũi tên thẳng vào tim Clove. Cô ta nghiêng người vừa kịp để tránh được phát bắn chí tử, nhưng mũi tên đâm vào phía trên cánh tay trái của cô ta. Không may, cô ta ném dao bằng tay phải, nhưng cũng đủ để làm cô ta chậm lại một vài giây, phải nhổ mũi tên ra khỏi cánh tay, phải chịu sự đau đớn của vết thương. Tôi tiếp tục di chuyển, tự động lắp mũi tên tiếp theo, việc mà chỉ những người đã đi săn nhiều năm mới có thể làm.
Bây giờ tôi đã ở bên chiếc bàn, những ngón tay tôi hướng lại gần chiếc ba lô nhỏ màu cam. Bàn tay tôi trượt vào giữa hai quai đeo và nhanh chóng khoác nó lên cánh tay, nó thật sự quá nhỏ để vừa với bất cứ bộ phận nào khác trên cơ thể tôi, và tôi đang quay lại để bắn tiếp khi con dao thứ hai đuổi kịp tôi nhắm thẳng vào trán. Nó cứa vào phía trên lông mày bên phải của tôi, rạch ra một vết cắt sâu, làm máu trào xuống mặt tôi, che mắt tôi, tràn vào miệng với mùi vị kim loại rõ nét trong máu của chính mình. Tôi loạng choạng lùi lại nhưng vẫn cố bắn đi mũi tên đã lắp sẵn về hướng của kẻ tấn công mình. Tôi biết khi nó rời khỏi tay tôi, nó sẽ trượt. Và sau đó Clove đâm sầm vào tôi, hất tôi ngã ngửa ra, ấn vai tôi dán xuống đất bằng đầu gối cô ta.