» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:06 01/08/2013
» Lượt xem: 8574
Nhưng khi tôi chống người dậy bằng hai cánh tay tê cứng, tôi thấy là không phải bất cứ nguyên nhân nào nêu trên. Clove đang lủng lẳng hai chân nhấc khỏi mặt đất, bị giam chặt trên cánh tay Thresh. Tôi thở dốc, nhìn thấy cậu ta như vậy, cao vượt hẳn tôi, nắm lấy Clove như giữ một con búp bê vải. Tôi nhớ cậu ta rất to lớn, nhưng cậu ta dường như khổng lồ hơn, đầy sức mạnh hơn tôi có thể nhớ được. Có thể là cậu ta dường như đã tăng cân trong đấu trường này. Cậu ta quăng Clove một vòng và ném mạnh xuống đất.
Khi cậu ta hét lên, tôi giật nảy người, chưa bao giờ nghe cậu ta nói to quá một tiếng lẩm bẩm. “Mày đã làm gì với cô nhóc bé bỏng đó? Mày đã giết cô bé ư?”
Clove đang bò lùi lại trên bốn chi, giống như một con côn trùng điên rồ, quá sốc đến mức quên cả gọi Cato. “Không! Không, không phải tôi!”
“Mày đã nói tên cô bé. Tao đã nghe thấy. Mày đã giết cô bé?” Một ý nghĩ khác đem đến một cơn thịnh nộ mới trên nét mặt cậu ta. “Mày đã cắt cô bé giống như mày đã định làm với cô gái này ở đây à?”
“Không! Không, tôi…” Clove nhìn tảng đá, gần bằng kích cỡ một ổ bánh mì nhỏ trong tay Thresh và bỏ dở câu nói. “Cato!” cô ta hét thất thanh. “Cato!”
“Clove!” tôi nghe tiếng Cato đáp lại, nhưng hắn ta ở quá xa, tôi có thể nói quá xa, để có thể giúp gì được cho cô ta. Hắn ta đang làm gì? Cố gắng bắt được Mặt Cáo hoặc Peeta ư? Hay hắn ta đang nằm phục ở đâu đó chờ đợi Thresh và chỉ là phán đoán sai vị trí của cậu ta?
Thresh đập mạnh tảng đá vào thái dương Clove. Nó không chảy máu, nhưng tôi có thể nhìn thấy vết lõm trên đầu cô ta và tôi biết rằng cô ta đã không còn hy vọng gì nữa. Tuy nhiên, lúc này vẫn còn sự sống trên người cô ta, hơi thở dồn dập trong ngực, tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra từ miệng cô ta.
Khi Thresh quay lại phía tôi, tảng đá giơ lên, tôi biết không ích gì khi bỏ chạy. Và cây cung của tôi trống không, mũi tên cuối cùng được lắp vào đã bay về hướng của Clove. Tôi bị khóa chặt trong cái nhìn trừng trừng từ đôi mắt màu vàng nâu rất lạ của cậu ta. “Ý cô ta là gì? Về việc Rue là đồng minh của cô?”
“Tôi – tôi – chúng tôi đã lập nhóm. Thổi bay kho vật dụng của chúng. Tôi đã cố cứu cô bé, tôi thực sự đã làm thế. Nhưng hắn đến đó trước. Đặc khu 1,” tôi nói. Có lẽ nếu cậu ta biết tôi đã cứu Rue, cậu ta sẽ không chọn một cái chết chậm chạp, tàn bạo cho tôi.
“Và cô đã giết hắn chứ?” cậu ta hỏi.
“Đúng. Tôi đã giết hắn. Và chôn cô bé trong biển hoa,” tôi nói. “Và tôi đã hát cho đến lúc cô bé ngủ.”
Nước mắt dâng lên trong khóe mắt tôi. Sự căng thẳng, cuộc chiến đấu tuôn trào với ký ức. Và tôi bị xúc động bởi Rue, và cơn đau ở đầu tôi, cùng nỗi sợ Thresh, với tiếng rên rỉ của cô gái sắp chết cách đó vài feet.
“Đến lúc ngủ ư?” Thresh nói cộc cằn.
“Đến lúc ra đi. Tôi hát cho đến lúc cô bé chết,” tôi nói. “Đặc khu của cậu… họ đã gửi bánh mì đến cho tôi.” Bàn tay tôi vươn lên nhưng không phải để rút mũi tên mà tôi biết là tôi sẽ không bao giờ kịp chạm đến. Chỉ để lau mũi. “Kết thúc nhanh, được chứ Thresh?”
Những cảm xúc mâu thuẫn hiện lên trên mặt Thresh. Cậu ta hạ thấp tảng đá và chỉ vào tôi, gần như tuyên án. “Chỉ một lần này thôi, tôi để cho cô đi. Vì cô nhóc bé bỏng đó. Cô và tôi, chúng ta hòa nhau. Không nợ nần gì nữa. Cô hiểu chứ?”
Tôi gật đầu bởi vì tôi thật sự hiểu. Về các món nợ. Về việc ghét nó. Tôi hiểu rằng nếu Thresh thắng, cậu ta sẽ phải trở về và đối mặt với một đặc khu mà đã phá vỡ tất cả các luật lệ để cảm ơn tôi và cậu ấy cũng đang phá vỡ những luật lệ đó để cảm ơn tôi. Và tôi hiểu rằng, vào lúc này, Thresh không đập vào sọ tôi.
“Clove!” tiếng Cato bây giờ gần hơn rất nhiều.