» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:06 01/08/2013
» Lượt xem: 8576
Và Gale. Tôi biết anh ấy. Anh ấy sẽ không hò hét và vui mừng. Nhưng anh ấy sẽ theo dõi, mọi khoảnh khắc, mọi tiến triển, và cầu mong cho tôi trở về nhà. Tôi tự hỏi liệu anh ấy có đang hi vọng rằng Peeta cũng làm được điều đó không. Gale không phải là bạn trai của tôi, nhưng liệu anh ấy có trở thành bạn trai tôi không nếu như tôi mở ra cánh cửa đó? Anh ấy đã nói về chuyện chúng tôi bỏ trốn cùng nhau. Liệu đó có phải chỉ là sự tính toán trên thực tế về cơ hội sống sót của chúng tôi khi rời khỏi đặc khu hay không? Hay còn gì hơn thế?
Tôi tự hỏi anh ấy nghĩ gì về tất cả những chuyện hôn hít này.
Qua khe hở giữa các tảng đá, tôi ngắm nhìn mặt trăng đang treo trên bầu trời. Vào lúc mà tôi ước lượng chỉ còn khoảng ba giờ đồng hồ nữa là đến bình minh, tôi bắt đầu chuẩn bị những việc cuối cùng. Tôi cẩn thận để lại cho Peeta nước và bộ đồ dùng y tế bên cạnh cậu ấy. Không có gì hữu dụng lắm nếu tôi không trở về và thậm chí những thứ này cũng chỉ kéo dài cuộc sống của cậu ấy thêm một thời gian ngắn. Sau khi cân nhắc, tôi cởi chiếc áo khoác của cậu ấy ra và mặc nó vào người tôi. Cậu ấy không cần đến nó. Không phải bây giờ, trong chiếc túi ngủ với cơn sốt của cậu ấy, và trong cả ngày, nếu tôi không ở đây để mở nó ra, cậu ấy sẽ bị quay chín trong đó. Bàn tay tôi đã cóng lại vì lạnh, nên tôi lấy đôi tất thừa ra của Rue, cắt lỗ cho các ngón tay và đeo chúng vào. Dù sao nó cũng giúp được một chút. Tôi cho đầy chiếc túi nhỏ của cô bé với thức ăn, một chai nước và băng gạc, nhét con dao vào thắt lưng, cầm cung và ống tên. Tôi chuẩn bị đi thì nhớ ra sự quan trọng của việc duy trì thói quen của cặp tình nhân bất hạnh và tôi cúi xuống, trao cho Peeta một nụ hôn dài và quyến luyến. Tôi tưởng tượng ra những tiếng thở dài não nuột phát ra từ Capitol và giả vờ lau đi giọt nước mắt của chính mình. Sau đó tôi lách qua những tảng đá để ra ngoài, hòa mình vào màn đêm.
Hơi thở của tôi tạo thành những đám khói trắng nhỏ khi nó bay ra không khí. Trời lạnh như đang ở đêm tháng mười một khi ở quê nhà. Một lần khi tôi lẻn vào rừng, tay cầm đèn lồng, cùng với Gale đến một nơi đã hẹn trước, nơi mà chúng tôi ngồi bó gối cùng nhau, nhấm nháp trà thảo mộc trong một chiếc bình kim loại bọc trong một cái mền bông, hy vọng các con thú sẽ đi ngang qua khi trời sáng. Ôi, Gale, tôi nghĩ. Giá như anh ở ngay sau lưng em lúc này…
Tôi di chuyển nhanh như dự tính. Chiếc kính hoàn toàn rõ nét, nhưng tôi vẫn mất đi việc sử dụng tai trái của mình. Tôi không biết vụ nổ đã gây ra tác hại gì, nhưng nó đã làm hỏng gì đó sâu bên trong và không thể hồi phục được. Không phải lo. Nếu tôi về được nhà, tôi sẽ cực kỳ giàu có, tôi có thể trả tiền cho ai đó để làm thính giác của tôi.
Khu rừng luôn luôn nhìn rất khác lạ vào ban đêm. Mặc dù với chiếc kính, mọi thứ vẫn có một độ nghiêng không quen thuộc với nó. Như thể những cái cây, bông hoa và các tảng đá vào ban ngày đã đi ngủ và nhẹ nhàng gửi đến những phiên bản đáng ngại hơn để thay thế vị trí của chúng. Tôi không thử bất cứ thứ gì mạo hiểm, như đi một đường mới. Tôi quay ngược lại dòng suối và đi theo đường cũ trở lại chỗ nấp của Rue gần hồ nước. Dọc đường đi, tôi không thấy dấu hiệu của cống phẩm nào khác, không một hơi thở hổn hển, không có sự va chạm nhẹ của các cành cây. Hoặc là tôi là người đầu tiên đến nơi, hoặc là những người khác đã tìm vị trí cho họ từ đêm qua. Vẫn còn hơn một tiếng nữa, có lẽ hai, khi tôi chui vào bụi cây thấp và chờ đợi cuộc tắm máu bắt đầu.