» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:58 01/08/2013
» Lượt xem: 8699
Không nước. Đổ đầy nước vào chiếc bình đối với họ khó khăn đến thế sao? Tôi bắt đầu nhận thức được cơn khát trong cổ họng và miệng, đôi môi nứt nẻ. Tôi đã di chuyển cả một ngày dài. Trời đã rất nóng và tôi đổ mồ hôi rất nhiều. Tôi cũng đi như vậy hồi ở nhà, nhưng ở đó luôn có những dòng suối để uống nước hoặc có tuyết để làm tan ra nếu suối bị đóng băng.
Khi cho lại đồ vào ba lô, tôi đã có một ý nghĩ tồi tệ. Hồ nước. Cái hồ mà tôi đã nhìn thấy khi chờ đợi tiếng cồng. Nếu như đó là nguồn nước duy nhất trong đấu trường này thì sao? Đó là cách họ làm để đảm bảo có thể buộc chúng tôi tập hợp lại để chiến đấu. Hồ nước cách chỗ tôi đang ngồi này cả ngày đi đường và chuyến đi sẽ khó khăn hơn rất nhiều khi không có gì để uống. Và rồi, ngay cả khi tôi có thể đến đó, thì chắc chắn là nó sẽ được canh gác nghiêm ngặt của một vài Cống phẩm Chuyên nghiệp. Tôi gần như sửng sốt khi nhớ ra con thỏ mà tôi làm cho hoảng sợ ngày hôm nay. Nó cũng phải uống nước. Tôi chỉ cần phải tìm ra chỗ nào thôi.
Ánh sáng chạng vạng đã tắt và tôi cảm thấy không thoải mái. Cây cối quá thưa để tìm được chỗ ẩn náu. Những lớp lá thông dưới chân tôi cũng làm cho việc tìm kiếm những con thú khó hơn khi tôi cần dấu vết của chúng để tìm ra nguồn nước. Nhưng tôi vẫn đi xuống dốc, càng lúc càng đi sâu vào thung lũng mà dường như xa bất tận.
Tôi cũng đói nhưng tôi vẫn chưa muốn xâm phạm vào nguồn dự trữ bánh quy và thịt bò khô quý giá của mình. Thay vào đó tôi lấy dao và làm việc với một cây thông, cắt đi lớp vỏ phía ngoài, nạo ra một lượng lớn lớp vỏ mềm bên trong. Tôi chầm chậm nhai chỗ vỏ đó khi tôi đi tiếp. Sau một tuần được ăn những thức ăn ngon nhất thế giới, thật có chút khó khăn khi nuốt xuống. Nhưng tôi đã ăn vô số vỏ thông trong suốt cuộc đời mình. Tôi sẽ thích nghi lại nhanh thôi.
Một giờ sau, rõ ràng là tôi cần phải tìm một nơi để cắm trại. Các sinh vật ban đêm bắt đầu xuất hiện. Tôi có thể nghe thấy một vài tiếng cú kêu và tiếng sói tru. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là tôi sẽ phải cạnh tranh với dã thú để giành những con thỏ. Chưa kể đến việc liệu tôi có bị coi là một nguồn thức ăn của chúng không, thì điều đó cũng vẫn còn quá sớm để nghĩ tới. Có thể có vô số các con thú đang bám theo tôi lúc này.
Nhưng hiện giờ, tôi quyết định ưu tiên cho các cống phẩm đồng hành với mình. Tôi chắc chắn nhiều kẻ vẫn tiếp tục săn tìm suốt đêm. Những kẻ đã chiến thắng ở Cornucopia sẽ có thức ăn, nguồn nước dồi dào từ cái hồ, đuốc hoặc đèn pin, và vũ khí mà họ đang ngứa ngáy muốn sử dụng. Tôi chỉ có thể hy vọng tôi đã đi đủ nhanh và đủ xa để thoát khỏi phạm vi săn lùng của họ.
Trước khi nghỉ ngơi, tôi lấy dây thép và làm hai cái bẫy giật dây trong bụi cây. Tôi biết thật nguy hiểm khi đặt bẫy, nhưng thức ăn ở đây sẽ hết rất nhanh. Và tôi không thể đặt bẫy khi đang chạy trốn. Tuy nhiên, tôi vẫn đi bộ thêm năm phút nữa trước khi cắm trại.
Tôi cẩn thận chọn cho mình một cái cây. Một cây liễu, không thực sự cao, nhưng nằm giữa một lùm các cây liễu khác, tạo thành một chỗ ẩn náu trong những cành lá dài thướt tha rủ xuống. Tôi trèo lên, bám vào những cành chắc chắn gần thân cây, và tìm được một chạc cây vững chãi để làm giường. Cũng phải cải tạo thêm một chút, nhưng tôi cũng xếp đặt được cái túi ngủ ở một tư thế tương đối thoải mái. Tôi đặt chiếc ba lô vào phía dưới chân của chiếc túi ngủ rồi chui vào túi. Để đề phòng, tôi tháo chiếc thắt lưng, thắt một vòng quanh thân cây và chiếc túi ngủ của tôi và thắt lại ở eo. Giờ thì nếu tôi có lăn trong lúc ngủ thì tôi cũng không rơi sầm xuống đất. Tôi đủ nhỏ bé để kéo phần đầu chiếc túi trùm qua đầu mình, nhưng tôi chỉ đội mũ áo lên. Khi đêm xuống, nhiệt độ giảm đi nhanh chóng. Dù tôi đã phải chấp nhận rủi ro để lấy chiếc ba lô, nhưng giờ thì tôi biết đó là lựa chọn đúng. Chiếc túi ngủ này, tỏa ra hơi ấm và giữ thân nhiệt cho tôi, sẽ là vô giá. Tôi chắc rằng với một số cống phẩm khác, mối quan tâm lớn nhất của họ bây giờ là làm thế nào để giữ ấm trong khi tôi thực sự có thể có được vài giờ để ngủ. Nếu như tôi không quá khát…