» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:58 01/08/2013
» Lượt xem: 8695
Và tôi đã bỏ lỡ nó! Tôi đã bỏ lỡ mất cơ hội của mình! Bởi vì một vài giây tôi mất tập trung đó cũng đủ để thay đổi quyết định của tôi về việc xông lên tranh cướp. Chân tôi ngập ngừng một lúc, bối rối về phương hướng mà não tôi muốn đi và sau đó tôi lao tới, tóm được một túi nhựa và một ổ bánh mì. Những thứ nhặt được quá nhỏ và tôi quá giận dữ với Peeta về việc làm tôi mất tập trung nên tôi chạy vượt lên hai mươi yard nữa (khoảng gần 20m) để lấy một chiếc ba lô màu cam tươi mà bên trong có thể chứa thứ gì đó vì tôi không thể chịu được việc rời khỏi đây mà rõ ràng không lấy được gì.
Một cậu trai, mà tôi nghĩ từ Đặc khu 9, với được cái ba lô cùng lúc với tôi và trong ít phút chúng tôi tranh giành nó, và rồi cậu ta ho khụ, phun ra đầy máu tung tóe lên mặt tôi. Tôi lảo đảo ngã ra sau, bị đẩy lùi bởi thứ chất lỏng phun ra nhớp nháp, ấm nóng đó. Sau đó cậu ta đổ trượt xuống đất. Đó là lúc tôi nhìn thấy con dao trên lưng cậu ta. Những cống phẩm khác đã đến được Cornucopia và đang ném dao tấn công. Đúng, là cô gái ở Đặc khu 2, đứng cách đó mười yard (khoảng 9m), đang chạy về phía tôi, một tay đang nắm chặt nửa tá dao. Tôi đã nhìn thấy cô ta ném dao trong đợt huấn luyện. Cô ta chưa bao giờ ném trượt. Và tôi sẽ là mục tiêu kế tiếp.
Tất cả nỗi sợ hãi mơ hồ mà tôi từng cảm nhận ngay lúc này đang dồn lại thành nỗi sợ hãi cô gái kia, một kẻ săn mồi có thể giết tôi trong vài giây. Adrenaline phóng ra trong người tôi, tôi quăng chiếc ba lô lên một bên vai và chạy hết tốc lực vào rừng. Tôi có thể nghe thấy tiếng con dao rít lên lao về phía mình và theo phản xạ giơ chiếc ba lô lên che chắn đầu mình. Con dao cắm vào chiếc ba lô. Giờ thì hai quai của nó đã được đeo vào vai tôi, tôi chạy tiến về phía khu rừng. Không hiểu sao tôi biết cô gái sẽ không đuổi theo tôi. Biết rằng cô ta sẽ quay trở lại Cornucopia trước khi những vật dụng tốt bị lấy hết. Tôi mỉm cười. Cảm ơn về con dao. Tôi nghĩ.
Đến bìa rừng, tôi quay lại một chút để xem xét tình hình. Khoảng một tá hoặc hơn các cống phẩm đang đâm chém nhau ở khu vực chiếc sừng. Một vài người đã nằm chết trên mặt đất. Những người lựa chọn chạy trốn thì đã biến mất trong rừng hoặc vào khoảng không đối diện với tôi. Tôi tiếp tục chạy cho đến khi khu rừng đã hoàn toàn che giấu tôi khỏi những cống phẩm khác rồi mới giảm tốc độ thành những bước chạy chậm rãi mà tôi nghĩ là tôi có thể duy trì được lâu. Trong một vài giờ sau đó, tôi luân phiên giữa việc chạy chậm và đi bộ, giữ khoảng cách càng xa càng tốt giữa tôi và các đối thủ. Tôi đã rơi mất chiếc bánh mì trong lúc giằng co với cậu trai từ Đặc khu 9, nhưng vẫn nhét được chiếc túi nhựa vào tay áo nên khi tôi bước đi, tôi gấp nó lại gọn gàng và nhét vào túi áo. Tôi cũng gỡ con dao ra – nó là một con dao tốt với một lưỡi dài sắc bén, có răng cưa ở gần cán, rất có ích trong việc cưa thứ gì đó – rồi gài nó vào thắt lưng. Tôi vẫn chưa dám dừng lại để kiểm tra có gì trong chiếc ba lô. Tôi cứ tiếp tục di chuyển, và chỉ dừng lại để kiểm tra xem có ai bám theo không.
Tôi có thể đi rất lâu. Tôi biết điều đó từ những ngày tôi đi săn trong rừng. Nhưng tôi sẽ cần nước. Đó là chỉ dẫn thứ hai của Haymitch, và vì tôi có thể coi là đã làm sai chỉ dẫn đầu tiên, nên tôi quan sát kĩ càng để tìm ra bất cứ dấu hiệu nào của nước. Nhưng không có may mắn nào.
Khu rừng bắt đầu thay đổi, và những cây thông được xen lẫn với rất nhiều loại cây khác, một vài loại tôi nhận ra được, một số khác thì hoàn toàn xa lạ. Có một lúc, tôi nghe thấy tiếng động và rút dao ra, nghĩ rằng tôi có thể phải tự vệ, nhưng tôi chỉ làm một con thỏ giật mình. “Thật tốt khi nhìn thấy mày,” tôi thì thầm. Nếu đã có một con thỏ, thì có thể có hàng trăm con khác đang đợi bị sập bẫy.