» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:58 01/08/2013
» Lượt xem: 8697
Màn đêm vừa mới buông xuống khi tôi nghe thấy bài quốc ca để bắt đầu trình chiếu hình ảnh tổng hợp về những cái chết. Xuyên qua các cành cây, tôi có thể nhìn thấy các tín hiệu của Capitol, xuất hiện trôi nổi trên bầu trời. Thực ra tôi đang nhìn một màn hình khác, một màn hình khổng lồ được chở đi bằng một trong những chiếc trực thăng tàng hình của họ. Bài quốc ca nhỏ dần và bầu trời tối đi trong chốc lát. Ở nhà, chúng tôi có thể được xem bản tin đầy đủ về mọi cái chết nhưng cách làm đó sẽ tạo ra một lợi thế không công bằng cho các cống phẩm còn sống. Chẳng hạn, nếu tôi có trong tay một chiếc cung tên và bắn một ai đó, bí mật của tôi sẽ bị tiết lộ cho tất cả các cống phẩm khác. Không, ở trong đấu trường này, tất cả chúng tôi nhìn thấy những hình ảnh giống như những bức ảnh họ đã chiếu lên khi công bố điểm trong kỳ huấn luyện. Những bức ảnh chân dung đơn giản. Nhưng bây giờ, thay vì điểm số, họ chỉ chiếu lên số đặc khu. Tôi hít sâu một hơi khi gương mặt của mười một cống phẩm đã chết bắt đầu chiếu lên và kiểm đếm họ lần lượt từng người một bằng ngón tay.
Bức ảnh đầu tiên xuất hiện là cô gái đến từ Đặc khu 3. Điều đó nghĩa là tất cả các Cống phẩm Chuyên nghiệp từ Đặc khu 1 và 2 đều còn sống. Không có gì ngạc nhiên. Sau đó là cậu trai từ Đặc khu 4. Tôi đã không tính đến cậu ta, thông thường tất cả những Người chuyên nghiệp sẽ qua được ngày đầu tiên. Cậu trai từ Đặc khu 5… tôi đoán cô gái mặt cáo già đã qua được ngày đầu. Cả hai cống phẩm từ Đặc khu 6 và 7. Cậu trai từ Đặc khu 8. Cả hai người Đặc khu 9. Phải rồi, đó là cậu con trai đã tranh giành chiếc ba lô với tôi. Tôi đếm các đầu ngón tay, chỉ còn thêm một cống phẩm nữa thôi. Đó có phải Peeta không? Không, đó là cô gái đến từ Đặc khu 10. Vậy đấy. Tín hiệu của Capitol trở lại với một hồi kèn cuối cùng. Sau đó bóng tối và âm thanh của khu rừng trở lại.
Tôi nhẹ nhõm khi biết Peeta còn sống. Tôi lại tự nói với bản thân rằng nếu tôi bị giết, chiến thắng của cậu ấy sẽ có lợi nhất đối với mẹ tôi và Prim. Đó là điều tôi tự nói với bản thân để giải thích cho những cảm xúc mâu thuẫn trong lòng tôi mỗi khi nghĩ đến Peeta. Lòng biết ơn về việc cậu ấy đã tặng tôi một lợi thế khi thú nhận tình yêu của cậu ấy dành cho tôi trong buổi phỏng vấn. Sự tức giận trước sự thanh cao của cậu ấy lúc trên mái nhà. Nỗi khiếp sợ rằng chúng tôi sẽ đến lúc phải mặt đối mặt vào bất cứ lúc nào trong đấu trường này.
Mười một người chết, nhưng không có ai đến từ Đặc khu 12. Tôi cố gắng nhớ ra còn lại những ai. Năm Cống phẩm Chuyên nghiệp. Mặt cáo. Thresh và Rue. Rue… vậy là sau cùng cô bé đã qua được ngày đầu tiên. Tôi không thể không cảm thấy vui mừng. Đó mới là mười người trong số chúng tôi. Ba người khác tôi sẽ tìm ra vào ngày mai. Lúc này khi trời đã tối, và tôi đã đi rất xa, và tôi đang ẩn náu trên cây cao, nên giờ tôi phải cố gắng nghỉ ngơi.
Tôi đã không thực sự được ngủ trong hai ngày nay, và còn thêm chuyến đi cả một ngày dài trong đấu trường. Dần dần, tôi để cho các cơ bắp của mình được thư giãn. Mắt tôi nhắm lại. Điều cuối cùng tôi nghĩ đến là thật may mắn rằng tôi không ngáy…
Rắc! Âm thanh tiếng cành cây gãy làm tôi thức giấc. Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Bốn tiếng? Năm? Chóp mũi tôi lạnh như đóng băng. Rắc! Rắc! Chuyện gì xảy ra vậy?