» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 10:58 01/08/2013
» Lượt xem: 8694
CHƯƠNG 11
Sáu mươi giây. Đó là khoảng thời gian chúng tôi buộc phải đứng trên đĩa kim loại tròn trước khi âm thanh của tiếng cồng vang lên giải phóng chúng tôi. Chỉ bước lên một bước trước khi hết một phút đó, những quả địa lôi chôn dưới đất sẽ thổi bay chân bạn. Sáu mươi giây để đưa các cống phẩm vào các vị trí ở một vòng cung có khoảng cách bằng nhau đến Cornucopia[3], một chiếc sừng dê vàng khổng lồ có dạng hình nón với chóp cong lên và miệng của nó phải cao ít nhất hai mươi feet (khoảng 6m), được chất đầy các vật dụng mà sẽ giúp chúng tôi tồn tại được trong đấu trường này. Thức ăn, bình đựng nước, vũ khí, thuốc men, quần áo, mồi lửa. Rải xung quanh Cornucopia là các loại hàng hóa khác, giá trị của chúng giảm dần theo độ xa của chúng so với chiếc sừng. Ví dụ, chỉ cách chỗ tôi đứng vài bước chân là một miếng nhựa hình vuông rộng ba feet (khoảng 1m2). Chắc chắn nó có thể có tác dụng nào đó vào những ngày mưa to. Nhưng ở trong miệng chiếc sừng kia, tôi có thể nhìn thấy một bộ lều trại mà có thể che chắn được hầu hết các loại thời tiết. Nếu tôi có can đảm để vào đó và chiến đấu với hai mươi ba cống phẩm khác để có nó. Điều mà tôi được chỉ dẫn là không được làm.
Chúng tôi đang ở trên một khu đất rộng, bằng phẳng, thoáng đãng. Một mặt bằng đất cứng. Phía sau những cống phẩm đứng chéo với tôi, tôi không thể nhìn thấy gì, cho thấy đó là một sườn dốc thẳng đứng hoặc thậm chí là vách đá. Phía bên phải tôi là một hồ nước. Bên trái và sau lưng tôi là rừng thông cao vút. Đây là nơi mà Haymitch muốn tôi chạy đến. Ngay lập tức.
Tôi có thể nghe thấy từng lời chỉ dẫn của ông ấy trong đầu. “Chỉ biến ngay khỏi đó, giữ khoảng cách càng xa càng tốt giữa cháu và những người khác, và đi tìm nguồn nước.”
Nhưng nó thật quyến rũ, quá quyến rũ, khi tôi nhìn thấy những tặng phẩm nằm sẵn ở đó ngay trước mắt tôi. Và tôi biết rằng nếu tôi không lấy nó, thì người khác sẽ lấy. Rằng các Cống phẩm Chuyên nghiệp sống sót sau cơn tắm máu sẽ chia nhau phần lớn những chiến lợi phẩm duy trì sự sống này. Có thứ gì đó lọt vào mắt tôi. Đằng kia, nằm trên một bọc vải nhô lên, là một ống bạc đựng các mũi tên và một cây cung, đã được buộc sẵn lại, chỉ chờ được lấy đi. Nó là của mình. Tôi nghĩ. Nó được dành cho mình.
Tôi chạy nhanh. Tôi có thể chạy nhanh hơn bất cứ cô gái nào ở trường mặc dù một vài người có thể thắng tôi khi chạy đua đường trường. Nhưng với khoảng cách bốn mươi yard (khoảng 37m) này, chính là chặng đua dành cho tôi. Tôi biết tôi có thể lấy nó, tôi biết tôi có thể với tới nó trước tiên, nhưng sau đó câu hỏi đặt ra là tôi có thể chạy khỏi đó nhanh thế nào. Vào lúc tôi đang rối rắm với các túi đồ và việc tranh cướp vũ khí thì những người khác cũng sẽ tiến đến chiếc sừng dê, và tôi có thể sẽ hạ gục được một hoặc hai người, nhưng nếu như ở đó có cả tá, và với phạm vi gần như vậy, họ có thể hạ tôi bằng những cây lao hoặc dùi cui. Hoặc bằng cả những nắm đấm mạnh mẽ của họ.
Nhưng tôi không phải là mục tiêu duy nhất. Tôi cá rằng rất nhiều những cống phẩm khác sẽ bỏ qua một cô gái nhỏ hơn, ngay cả khi người đó đạt điểm mười một trong kỳ huấn luyện, để loại bỏ những đối thủ đáng gờm hơn của họ.
Haymitch chưa bao giờ nhìn thấy tôi chạy. Có lẽ nếu ông ấy đã nhìn thấy ông ấy sẽ bảo tôi chạy đến giành lấy nó. Giành lấy vũ khí đó. Vì đó là loại vũ khí rất thích hợp mà có thể trở thành cứu tinh của tôi. Và tôi chỉ nhìn thấy mỗi một cây cung trong cả đống tặng phẩm đó. Tôi biết một phút sắp hết và tôi phải nhanh chóng quyết định chiến lược của mình và tôi nhận thấy mình đang lấy đà chuẩn bị chạy, nhưng không phải theo hướng về phía bìa rừng mà về phía kho hàng, về phía cây cung. Khi tôi đột nhiên nhìn thấy Peeta, cậu ấy đứng cách tôi khoảng năm cống phẩm về bên phải, một khoảng cách khá xa, nhưng tôi vẫn có thể nói rằng cậu ấy đang nhìn tôi và tôi nghĩ hình như cậu ấy đang lắc đầu. Nhưng mặt trời chiếu vào mắt tôi, và trong khi tôi đang khó xử về việc đó thì tiếng cồng vang lên.