» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:06 01/08/2013
» Lượt xem: 9358
“Chúng mình làm pho mát dê và trang trí táo ở tiệm bánh,” cậu ấy nói.
“Cá là cái đó đắt,” tôi nói.
“Quá đắt cho gia đình mình ăn. Trừ khi nó đã để lâu rồi. Tất nhiên, trên thực tế mọi thứ nhà mình ăn đều là đồ đã để lâu,” Peeta nói, kéo chiếc túi ngủ lên bao phủ lấy cậu ấy. Chưa đầy một phút, cậu ấy đã ngáy.
Hừm. Tôi đã luôn cho rằng những người chủ cửa hàng sống một cuộc sống dễ chịu.
Và đó là sự thật, Peeta đã luôn có đủ thức ăn. Nhưng cũng có điều gì đó buồn chán về việc phải sống cả đời với những chiếc bánh mì cũ, những ổ bánh khô, cứng mà không ai cần. Một điều về chúng tôi, từ khi tôi đem thức ăn về nhà hàng ngày, là phần lớn chúng rất tươi, bạn phải đảm bảo là nó sẽ không bị ôi thiu.
Vào một thời điểm trong ca gác của tôi, cơn mưa ngừng lại, không phải dần dần mà tất cả cùng một lúc. Cơn trút nước kết thúc và chỉ còn lại những giọt nước chảy xuống từ các cành cây và dòng chảy cuồn cuộn của con suối đang ngập tràn nước bên dưới kia. Mặt trăng tròn đầy, đẹp đẽ ló ra, và mặc dù không có đôi kính tôi vẫn có thể nhìn rõ bên ngoài. Tôi không thể xác định được mặt trăng đó có phải là thực không hay đơn thuần chỉ là một hình chiếu lên của các Nhà thiết lập Trò chơi. Tôi biết là nó đã tròn rất gần thời điểm tôi rời nhà. Tôi và Gale đã ngắm trăng mọc khi chúng tôi đi săn vào chiều muộn.
Tôi đã đi bao lâu rồi? Tôi đoán tôi đã ở trong đấu trường khoảng hai tuần, và đã có khoảng một tuần chuẩn bị ở Capitol. Có lẽ mặt trăng đã hoàn thành chu kỳ của nó. Vì một lý do nào đó, tôi khao khát mong rằng nó chính là mặt trăng của tôi, mặt trăng mà tôi đã ngắm trong khu rừng bao quanh Đặc khu 12. Điều đó sẽ cho tôi một cái gì đó để bấu víu trong cái thế giới siêu thực của đấu trường này, nơi mà sự chân thực của mọi thứ đều bị nghi ngờ.
Còn lại bốn người.
Lần đầu tiên, tôi tự cho phép mình thực sự nghĩ đến khả năng tôi có thể về nhà. Đến danh tiếng. Đến sự giàu có. Đến ngôi nhà của riêng tôi tại Victor’s Village. Mẹ tôi và Prim sẽ sống ở đó với tôi. Không còn lo lắng bị đói ăn. Một kiểu tự do mới. Nhưng rồi… sao? Cuộc sống hàng ngày của tôi sẽ như thế nào? Phần lớn nó sẽ được dùng cho việc hấp thụ thức ăn ư? Bỏ điều đó đi và tôi thực sự không chắc tôi là ai, cái tạo nên con người mình gì? Ý nghĩ đó làm tôi hơi sợ. Tôi nghĩ về Haymitch, với tất cả tiền của ông ấy. Cuộc sống của ông ấy đã trở nên như thế nào? Ông ấy sống cô độc, không vợ con, phần lớn thời gian ông ấy thức là say xỉn. Tôi không muốn cũng kết thúc như vậy.
“Nhưng mày sẽ không cô độc,” tôi thì thầm với chính mình. Tôi có mẹ tôi và Prim. Ừ thì trong một khoảng thời gian. Và sau đó… tôi không muốn nghĩ về lúc đó, khi Prim đã trưởng thành, mẹ tôi đã ra đi. Tôi biết tôi sẽ không bao giờ kết hôn, không bao giờ mạo hiểm mang một đứa trẻ đến thế giới này. Bởi vì nếu có một thứ mà người chiến thắng không thể đảm bảo thì đó chính là sự an toàn của con bạn. Tên của những đứa con tôi sẽ vẫn được đưa vào quả cầu chọn cống phẩm như con của tất cả những người khác. Và tôi thề là tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Mặt trời cuối cùng cũng mọc, ánh sáng của nó lọt qua những khe hở và tỏa lên khuôn mặt Peeta. Cậu ấy sẽ trở thành người như thế nào nếu chúng tôi trở về? Chàng trai tốt bụng, khó hiểu này, người có thể đưa ra những lời nói dối thật thuyết phục khiến toàn bộ Panem tin rằng cậu ấy đang yêu tôi một cách tuyệt vọng, và tôi sẽ thừa nhận rằng, có những lúc cậu ấy khiến chính tôi cũng tin điều đó. Ít nhất, chúng ta sẽ là bạn, tôi nghĩ. Không có gì thay đổi thực tế là chúng tôi đã cứu sống lẫn nhau ở đây. Và trên hết, cậu ấy sẽ luôn là cậu bé với chiếc bánh mì đó. Bạn tốt. Mặc dù trên hết… và tôi có thể cảm thấy đôi mắt xám của Gale đang nhìn tôi khi tôi ngắm nhìn Peeta, suốt quãng đường từ Đặc khu 12.