» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:06 01/08/2013
» Lượt xem: 9356
CHƯƠNG 23
Mọi tế bào trong cơ thể đều muốn tôi cắm đầu vào món hầm và ngấu nghiến nó, hết miếng này đến miếng khác vào miệng. Nhưng tiếng Peeta đã ngăn tôi lại. “Chúng ta tốt hơn là nên ăn món hầm đó chậm thôi. Có nhớ đêm đầu tiên trên tàu không? Những thức ăn giàu dinh dưỡng làm mình phát ốm và mình thậm chí còn không sắp chết đói lúc đó.”
“Cậu nói đúng. Và mình có thể nuốt sạch món này!” tôi nói một cách tiếc nuối. Nhưng tôi không làm thế. Chúng tôi hoàn toàn hiểu được. Mỗi người lấy một chiếc bánh cuộn, nửa quả táo và một phần món hầm trộn cơm to bằng quả trứng. Tôi tự bắt mình ăn món hầm chậm bằng những thìa nhỏ – họ thậm chí còn gửi cho chúng tôi cả dụng cụ ăn bằng bạc và đĩa – thưởng thức từng miếng một. Khi chúng tôi ăn hết, tôi nhìn chằm chằm chiếc đĩa đầy khao khát. “Mình muốn nữa.”
“Mình cũng vậy. Nghe mình này. Chúng ta sẽ đợi một tiếng nữa, nếu thức ăn vẫn ở yên trong bụng, thì chúng ta sẽ lấy thêm phần ăn khác,” Peeta nói.
“Đồng ý,” tôi đáp. “Đây sẽ là một giờ dài đằng đẵng.”
“Có lẽ không lâu đến vậy đâu,” Peeta nói. “Cậu đang nói gì ngay trước khi thức ăn được gửi đến nhỉ? Điều gì đó về mình… không có sự cạnh tranh… điều tốt đẹp nhất từng xảy ra với cậu…”
“Mình không nhớ phần cuối cùng,” tôi nói, hy vọng ánh sáng ở đây quá yếu khiến các camera không thể chộp được khuôn mặt đỏ bừng của tôi.
“Ồ, đúng vậy. Đó là những gì mình đã nghĩ,” cậu ấy nói. “Ngồi lui vào đi, mình sắp đóng băng rồi.”
Tôi ngồi lui vào nhường chỗ cho cậu ấy trong chiếc túi ngủ. Chúng tôi dựa lưng vào thành hang, đầu tôi dựa vào vai cậu ấy, cánh tay cậu ấy thì ôm lấy tôi. Tôi có thể cảm thấy Haymitch đang huých khuỷu tay thúc tôi tiếp tục diễn. “Vậy, từ khi chúng ta năm tuổi, cậu thậm chí chưa từng chú ý đến bất cứ cô gái nào khác ư?” tôi hỏi cậu ấy.
“Không, mình chú ý đến gần như mọi cô gái, nhưng không ai trong số họ tạo cho mình ấn tượng lâu ngoài cậu,” cậu ấy trả lời.
“Mình chắc rằng điều đó sẽ làm cha mẹ cậu phát hoảng, cậu thích một cô gái ở Seam,” tôi nói.
“Hầu như không. Nhưng mình không thể quan tâm ít đi. Dù sao, nếu chúng ta trở về, cậu sẽ không phải là cô gái đến từ Seam, mà sẽ là cô gái đến từ Khu đô thị cho Người chiến thắng Victor’s Village,” cậu ấy nói.
Đúng vậy. Nếu chúng tôi thắng, mỗi chúng tôi sẽ có một căn nhà ở một khu đô thị dành riêng cho những người chiến thắng Trò chơi sinh tử. Trước đây rất lâu, khi Trò chơi sinh tử bắt đầu, Capitol đã xây dựng một dãy nhà rất đẹp ở mỗi đặc khu. Tất nhiên, ở đặc khu chúng tôi, chỉ một chiếc được sử dụng. Hầu hết những người khác chưa bao giờ sống ở đó.
Một ý nghĩ phiền muộn chợt đến. “Nhưng khi đó, hàng xóm duy nhất của chúng ta sẽ là Haymitch!”
“À, điều đó thật tốt,” Peeta nói, ôm chặt lấy tôi trong cánh tay cậu ấy. “Cậu và mình và Haymitch. Rất ấm cúng. Picnic, sinh nhật, những đêm đông dài ngồi quanh đống lửa kể lại những câu chuyện về Trò chơi sinh tử trước đây.”
“Mình đã nói với cậu là ông ấy ghét mình mà!” tôi nói, nhưng tôi không thể không cười khi nghĩ đến hình ảnh Haymitch sẽ trở thành người bạn mới của tôi.
“Chỉ thỉnh thoảng thôi. Khi ông ấy tỉnh táo, mình chưa từng nghe thấy ông ấy nói bất cứ điều gì không tốt về cậu,” Peeta nói.
“Ông ta chẳng bao giờ tỉnh táo cả!” tôi phản đối.
“Đúng thật. Mình đang nghĩ đến ai nhỉ? Ồ, mình biết. Đó là Cinna, người rất thích cậu. Nhưng chủ yếu là do cậu không cố bỏ chạy khi anh ta đốt lửa trên người cậu,” Peeta nói. “Mặt khác, Haymitch… chà, nếu mình là cậu, mình sẽ tránh mặt Haymitch hoàn toàn. Ông ấy ghét cậu.”
“Mình nghĩ cậu đã nói rằng mình là người ông ta yêu thích,” tôi nói.
“Ông ấy ghét mình hơn,” Peeta đáp lại. “Mình nghĩ nhìn chung ông ta không thích tất cả mọi người.”