pacman, rainbows, and roller s
Extasy
MobileTruyen.Wap.Sh
Wap truyện mới của admin đây, mời các bạn vào ủng hộ nhé!!!
Thông Báo: Mình đã cập nhật đủ bộ truyện The Hunger Games. Mời bạn xem!!!
Tập 1 - Tập 2 - Tập 3
Chào Mozilla bây giờ là 12:54 ngày 31/01/25
↓Xuống cuối trang↓

CHƯƠNG 22

» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử

» Đăng lúc: 11:06 01/08/2013

» Lượt xem: 8303


“Cậu ta để cậu đi vì cậu ta không muốn nợ cậu cái gì ư?” Peeta hỏi với vẻ hoài nghi.
“Phải. Mình không hy vọng cậu có thể hiểu được điều đó. Cậu đã luôn có quá đầy đủ. Nhưng nếu như cậu sống ở Seam, mình sẽ không cần phải giải thích,” tôi nói.
“Và đừng cố. Rõ ràng mình quá mơ hồ về nó.”
“Nó giống như chiếc bánh mì đó. Mình dường như chưa từng quên được đã mắc nợ cậu như thế nào về điều đó,” tôi nói.
“Chiếc bánh mì ư? Chiếc nào? Từ khi chúng ta còn là những đứa trẻ à?” cậu ấy hỏi. “Mình nghĩ chúng ta có thể cho qua chuyện đó. Ý mình là, cậu chỉ vừa mới đem mình trở về từ cõi chết.”
“Nhưng cậu đã không quen biết mình. Chúng ta thậm chí chưa từng nói chuyện. Ngoài ra, nó là món quà đầu tiên mà luôn là món nợ khó trả nhất. Mình thậm chí sẽ không ở đây để làm việc này nếu cậu không giúp mình lúc đó,” tôi nói. “Dù sao đi nữa thì tại sao cậu lại làm vậy?”
“Tại sao ư? Cậu biết tại sao mà,” Peeta nói. Tôi nhẹ lắc đầu mà vẫn cảm thấy đau đớn. “Haymitch nói phải mất rất nhiều công sức để thuyết phục cậu.”
“Haymitch ư?” tôi hỏi. “Ông ta phải làm gì với điều đó?”
“Không có gì,” Peeta nói. “Vậy, Cato và Thresh à? Mình nghĩ quá nhiều để hy vọng rằng họ sẽ đồng thời tiêu diệt lẫn nhau.”
Nhưng ý nghĩ đó làm tôi khó chịu. “Mình nghĩ chúng ta sẽ thích Thresh. Mình nghĩ cậu ta sẽ là bạn của chúng ta nếu ở Đặc khu 12,” tôi nói.
“Vậy thì hãy hy vọng rằng Cato sẽ giết cậu ấy, để chúng ta sẽ không phải làm việc đó,” Peeta dứt khoát.
Tôi không muốn Cato giết Thresh chút nào. Tôi không muốn bất cứ ai phải chết. Nhưng điều này hoàn toàn không phải là thứ mà những người chiến thắng nên lượn xung quanh đấu trường để nói ra. Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức, tôi có thể cảm thấy những giọt nước mắt bắt đầu trào lên trong mắt tôi.
Peeta nhìn tôi đầy quan tâm. “Sao thế? Cậu đang rất đau à?”
Tôi cho cậu ấy một câu trả lời khác, bởi vì nó hoàn toàn là sự thật nhưng nó có thể được coi là một khoảnh khắc yếu đuối thay vì một người sắp chết. “Mình muốn về nhà, Peeta,” tôi nũng nịu, như một đứa bé.
“Cậu sẽ về. Mình hứa,” cậu ấy nói, và cúi xuống trao cho tôi một nụ hôn.
“Mình muốn về nhà ngay bây giờ,” tôi nói.
“Nghe mình nói này. Cậu ngủ trở lại và mơ về nhà. Và cậu sẽ thực sự về nhà trước khi cậu nhận ra,” cậu ấy nói. “Được chứ?”
“Được,” tôi thì thầm. “Đánh thức mình dậy nếu cậu cần mình canh gác.”
“Mình khỏe và đã được nghỉ ngơi, rất cảm ơn cậu và Haymitch. Ngoài ra, ai mà biết được việc này sẽ kéo dài bao lâu?” cậu ấy nói.
Ý cậu ấy là gì? Về cơn bão ư? Về thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi mà nó đem lại cho chúng tôi? Hay bản thân Trò chơi? Tôi không biết, nhưng tôi quá buồn và mệt mỏi để hỏi.
Đã là buổi tối khi Peeta đánh thức tôi. Cơn mưa trở thành một trận trút nước, tạo thành những dòng nước chảy xuyên qua trần hang nơi mà lúc trước chỉ nhỏ giọt. Peeta đã đặt cái bình đựng nước xuýt bên dưới chỗ tệ nhất và căng lại miếng ni lông mà đã bị chệch hướng khỏi tôi. Tôi cảm thấy khá hơn một chút, có thể ngồi dậy mà không cảm thấy quá chóng mặt, và tôi rất đói. Peeta cũng vậy. Rõ ràng cậu ấy đã chờ tôi tỉnh dậy để ăn và đang rất háo hức để bắt đầu.
Thức ăn không còn lại nhiều. Hai miếng thịt groosling, một mớ nhỏ lộn xộn các loại củ và một ít hoa quả khô.

Trang: [«trang trước] 1,[2],3,4,5 [trang tiếp»]
Đến trang:
Chia sẻ: Facebook Twitter Zingme
↑Lên đầu trang↑
Cùng thể loại
1234»
Game Online Hay
Fun Fact Ngẫu Nhiên
Ở Pháp, bạn không được đặt tên lợn là Napoleon.
Thống kê
Online: 1
Hôm nay: 2
Tổng cộng: 8303
Liên hệ |Thông tin |Giúp đỡ
© 2013 eXtasy.wap.sh
All rights reserved