XtGem Forum catalog
Extasy
MobileTruyen.Wap.Sh
Wap truyện mới của admin đây, mời các bạn vào ủng hộ nhé!!!
Thông Báo: Mình đã cập nhật đủ bộ truyện The Hunger Games. Mời bạn xem!!!
Tập 1 - Tập 2 - Tập 3
Chào Mozilla bây giờ là 10:00 ngày 31/01/25
↓Xuống cuối trang↓

CHƯƠNG 22

» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử

» Đăng lúc: 11:06 01/08/2013

» Lượt xem: 8302

CHƯƠNG 22
Âm thanh tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái nhà chúng tôi nhẹ nhàng kéo tôi tỉnh dậy. Tuy vậy tôi cố chiến đấu để quay lại với giấc ngủ, được bao bọc trong chiếc kén ấm áp bằng chăn, an toàn ở nhà. Tôi mang máng nhận ra rằng đầu mình đang đau. Có lẽ tôi đang bị cúm và đây là lý do vì sao tôi được phép nằm nghỉ trên giường, mặc dù tôi có thể nói rằng tôi đã ngủ rất lâu rồi. Tay mẹ tôi đang vuốt má tôi và tôi không đẩy nó ra như tôi sẽ làm khi tỉnh táo, không bao giờ muốn bà biết tôi khao khát sự vuốt ve dịu dàng đó như thế nào. Tôi nhớ bà đến mức nào mặc dù tôi vẫn không tin tưởng bà. Sau đó có một giọng nói, giọng nói không đúng, không phải của mẹ tôi, và tôi sợ hãi.
“Katniss,” nó nói. “Katniss, cậu có thể nghe được mình nói không?”
Mặt tôi mở ra và cảm giác về an toàn tan biến. Tôi không ở nhà, không ở với mẹ tôi. Tôi đang ở trong một cái hang tối lờ mờ, lạnh lẽo, đôi chân trần của tôi lạnh cóng dù đang được che phủ, không khí hôi hám với mùi máu không lẫn vào đâu được. Khuôn mặt hốc hác, tái nhợt của một cậu trai trượt vào tầm mắt, và sau cơn choáng váng ban đầu của sự hoảng hốt, tôi cảm thấy khá hơn. “Peeta.”
“Hey,” cậu ấy nói. “Thật tốt lại được nhìn thấy đôi mắt cậu.”
“Mình đã ngủ bao lâu rồi?” tôi hỏi.
“Không chắc. Mình tỉnh dậy tối qua và cậu đang nằm cạnh mình trong một vũng máu kinh khủng,” cậu ấy trả lời. “Mình nghĩ cuối cùng thì nó cũng đã ngừng lại, nhưng mình không ngồi dậy hay gì hết.”
Tôi rón rén nâng một tay lên đầu và thấy nó đã được băng bó. Cử động đơn giản này cũng khiến tôi thấy yếu ớt và chóng mặt. Peeta đưa một cái chai lên miệng tôi và tôi uống như chết khát.
“Cậu khá hơn rồi,” tôi nói.
“Khá hơn rất nhiều. Bất kể thứ gì cậu đã tiêm vào tay mình thì nó cũng đã phát huy tác dụng,” cậu ấy nói. “Cho đến sáng nay, gần như toàn bộ những chỗ sưng phồng ở chân mình đã biến mất.”
Cậu ấy có vẻ không tức giận về việc tôi đã lừa cậu ấy, đánh thuốc mê, rồi chạy đến bữa tiệc. Có lẽ tôi đã quá kiệt sức và tôi sẽ nghe về điều đó sau khi tôi khỏe lên. Nhưng vào lúc này, cậu ấy hoàn toàn dịu dàng.
“Cậu đã ăn chưa?” tôi hỏi.
“Mình rất tiếc phải nói rằng mình đã ngốn hết ba miếng thịt groosling đó trước khi mình nhận ra rằng nó có thể phải để dành cho một thời gian. Đừng lo, mình sẽ trở lại nhịn ăn một cách nghiêm khắc,” cậu ấy nói.
“Không, điều đó rất tốt. Cậu cần phải ăn. Mình sẽ sớm đi săn thôi,” tôi nói.
“Không quá sớm, được chứ?” cậu ấy nói. “Cậu chỉ cần để mình chăm sóc cho cậu một thời gian.”
Tôi có vẻ thực sự không có nhiều lựa chọn. Peeta cho tôi ăn một vài miếng thịt groosling và nho khô và cho tôi uống rất nhiều nước. Cậu ấy xoa bóp cho chân tôi ấm lên và ủ chúng trong chiếc áo khoác của cậu ấy trước khi kéo chiếc túi ngủ lên đến kín xung quanh cằm tôi.
“Giày và tất của cậu vẫn ẩm và thời tiết thì không giúp gì được nhiều,” cậu ấy nói. Có tiếng sấm rền vang, và tôi nhìn thấy những tia lửa điện dọc ngang bầu trời qua khe hở của các tảng đá. Mưa nhỏ giọt xuyên qua một vài chiếc lỗ trên trần hang, nhưng Peeta đã dựng một loại màn chắn trên đầu tôi và phần trên cơ thể bằng cách buộc miếng ni lông hình vuông lên tảng đá phía trên tôi.
“Mình tự hỏi không biết cái gì đã đưa đến cơn bão này? Ý mình là, nó nhằm đến ai?” Peeta nói.
“Cato và Thresh,” tôi trả lời không cần suy nghĩ. “Mặt Cáo sẽ ở trong chỗ trú ẩn của cô ta ở đâu đó, và Clove… cô ta rạch mặt mình và sau đó…” giọng tôi nhỏ dần.
“Mình biết Clove đã chết. Mình nhìn thấy điều đó trên bầu trời tối qua,” cậu ấy nói. “Cậu đã giết cô ta à?”
“Không. Thresh đã đập vỡ sọ cô ta bằng một tảng đá,” tôi trả lời.
“Thật may là cậu ta cũng đã không bắt được cậu,” Peeta nói.
Ký ức về bữa tiệc quay trở lại hoàn toàn sinh động và tôi cảm thấy phát ốm. “Cậu ta đã. Nhưng cậu ta để mình đi.” Sau đó, tất nhiên, tôi phải kể cho cậu ấy. Về những thứ mà tôi đã giữ riêng cho mình bởi vì cậu ấy quá ốm để hỏi và dù sao thì tôi lúc đó cũng chưa sẵn sàng để tường thuật lại. Chẳng hạn như vụ nổ và cái tai của tôi, cái chết của Rue và tên đến từ Đặc khu 1, và ổ bánh mì. Tất cả những thứ mà dẫn đến sự việc xảy ra với Thresh và cậu ta đã trả những khoản nợ đó như thế nào.

Trang: [1],2,3,5 [trang tiếp»]
Đến trang:
Chia sẻ: Facebook Twitter Zingme
↑Lên đầu trang↑
Cùng thể loại
1234»
Game Online Hay
Fun Fact Ngẫu Nhiên
Mona Lisa không có lông mày.
Thống kê
Online: 1
Hôm nay: 1
Tổng cộng: 8302
Liên hệ |Thông tin |Giúp đỡ
© 2013 eXtasy.wap.sh
All rights reserved