» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:04 01/08/2013
» Lượt xem: 7491
Sự nặng nề ngấm vào toàn bộ cơ thể tôi, như thể nó là chất lỏng chảy trong các mạch máu của tôi vậy. Tôi mất đi ý chí để làm cả những việc đơn giản nhất, để làm bất cứ việc gì khác mà chỉ nằm đây, nhìn không chớp mắt xuyên qua các vòm lá. Trong vài giờ đồng hồ, tôi vẫn nằm bất động như vậy. Như mọi khi, ý nghĩ về gương mặt lo lắng của Prim khi nhìn tôi trên màn hình ở quê nhà đã phá vỡ trạng thái thẫn thờ của tôi.
Tôi tự đưa ra cho mình một loạt các mệnh lệnh đơn giản để làm theo, như “Bây giờ, mày phải ngồi dậy, Katniss. Giờ mày phải uống nước đi, Katniss.” Tôi hành động theo mệnh lệnh một cách chậm chạp và cử động như người máy. “Giờ mày phải sắp xếp lại đồ đạc trong ba lô, Katniss.”
Chiếc ba lô của Rue chứa túi ngủ của tôi, chiếc túi da đựng nước đã gần hết, một ít hạt và củ, một ít thịt thỏ, đôi tất thừa ra và chiếc súng cao su. Tên đến từ Đặc khu 1 có vài con dao, hai đầu mũi lao thừa ra, một chiếc đèn pin, một túi da nhỏ, một bộ đồ sơ cứu, một bình nước đầy, và một gói hoa quả khô. Một gói hoa quả khô! Trong tất cả những thứ hắn có thể chọn. Đối với tôi, đây là dấu hiệu của tính ngạo mạn vô cùng. Tại sao phải quan tâm đến việc đem theo thực phẩm khi bạn có cả một kho tàng ở trại? Khi bạn sẽ giết kẻ thù một cách nhanh chóng, bạn sẽ quay trở về nhà trước khi bị đói? Tôi chỉ có thể hi vọng những Cống phẩm Chuyên nghiệp khác cũng đi đường thật gọn nhẹ về mặt thực phẩm và bây giờ chúng thấy mình chẳng có gì cả.
Nói về điều này, thực phẩm của chính tôi cũng còn rất ít. Tôi ăn nốt ổ bánh mì của Đặc khu 11 và miếng thịt thỏ cuối cùng. Thức ăn biến mất thật nhanh. Tất cả những gì tôi còn lại là chỗ hạt và củ rễ của Rue, và túi trái cây khô của tên con trai Đặc khu 1, và một miếng bò khô. Giờ mày phải đi săn, Katniss, tôi tự nhủ.
Tôi ngoan ngoãn tập hợp những vật dụng tôi muốn vào trong ba lô của mình. Sau khi trèo xuống khỏi cái cây, tôi giấu những con dao và đầu mũi lao của tên cống phẩm trong một đống đá để không ai khác có thể sử dụng chúng. Tôi đã bị mất phương hướng với việc đi lòng vòng tối qua, nhưng tôi cố gắng và quay về hướng có dòng suối. Tôi biết tôi đi đúng hướng khi đi ngang qua vị trí đặt đống lửa thứ ba, chưa được đốt của Rue. Ngay sau đó, tôi phát hiện ra một đàn groosling đang đậu trên cây và bắn được ba con trước khi chúng biết được cái gì tấn công chúng. Tôi quay trở lại đống lửa báo hiệu của Rue và nhóm nó lên, không quan tâm đến khói tỏa ra. Mày ở đâu, Cato? Tôi nghĩ khi tôi nướng những con chim và các loại củ của Rue. Tao đang đợi ở ngay đây.
Ai biết được lũ Chuyên nghiệp đang ở đâu lúc này? Hoặc là quá xa để đến chỗ tôi, hoặc quá chắc chắn đây là một cái bẫy hay… liệu có thể không? Quá sợ tôi? Chúng biết tôi có cây cung và các mũi tên, tất nhiên, Cato đã nhìn thấy tôi lấy nó trên thi thể Glimmer, nhưng chúng đã suy luận ra chưa? Hiểu ra là tôi đã thổi bay các vật phẩm và giết chết tên Chuyên nghiệp đồng bọn của chúng? Có thể chúng nghĩ Thresh đã làm việc này. Không phải cậu ta sẽ có lý do để trả thù cho Rue hơn tôi sao? Do ở cùng một đặc khu? Chứ không phải cậu ta có bất cứ cảm tình gì với cô bé.
Và còn Mặt Cáo thì sao? Cô ta có quanh quẩn ở đó để xem tôi làm nổ tung các vật phẩm không? Không. Khi tôi bắt gặp cô ta cười lớn trên đống tro tàn vào sáng hôm sau, nó như thể ai đó đã cho cô ta một sự bất ngờ đáng yêu.