» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:04 01/08/2013
» Lượt xem: 7488
“Yên nghỉ và an toàn,” tôi nói khi tôi đi qua bên dưới cành cây của nó. “Giờ thì chúng ta không phải lo lắng cho cô bé nữa.” Yên nghỉ và an toàn.
Tôi không biết phải đi đâu. Chút cảm giác ngắn ngủi về gia đình tôi có được vào cái đêm ở với Rue đã tan biến. Chân tôi bước đi lang thang không phương hướng cho đến hoàng hôn. Tôi không sợ hãi, thậm chí không cảnh giác. Điều này làm tôi trở thành một mục tiêu dễ dàng. Trừ khi tôi giết bất cứ ai tôi gặp trong tầm nhìn. Không cảm xúc hay sự run rẩy nhẹ nào ở hai tay tôi. Lòng căm thù Capitol cũng không làm giảm đi chút nào sự căm ghét của tôi đối với các đối thủ của mình. Đặc biệt là lũ Chuyên nghiệp. Chúng, ít ra, cũng phải trả giá cho cái chết của Rue.
Tuy nhiên không có ai xuất hiện. Không còn nhiều người trong chúng tôi còn sống và đây là một đấu trường rộng lớn. Họ sẽ đưa ra một loại máy móc nào khác để bắt chúng tôi tập trung lại một chỗ sớm thôi. Nhưng đã có đủ máu cho ngày hôm nay rồi. Có lẽ chúng tôi thậm chí còn có thể ngủ một chút.
Tôi gần như phải lôi những chiếc ba lô của mình lên cây để hạ trại khi một chiếc dù bạc lơ lửng rơi xuống và hạ cánh trước mặt tôi. Một món quà từ một nhà tài trợ. Nhưng tại sao lại là bây giờ? Tôi đang trong tình trạng khá tốt với các vật dụng. Có lẽ Haymitch nhận ra sự chán nản của tôi và đang cố gắng làm tôi vui lên một chút. Hay nó có thể là thứ gì đó có thể chữa được cái tai của tôi?
Tôi mở chiếc dù và tìm thấy một ổ bánh mì nhỏ. Nó không phải là thứ bánh trắng phau cao cấp của Capitol. Nó được làm từ ngũ cốc khẩu phần tối màu và có hình trăng lưỡi liềm. Được rắc các loại hạt. Tôi sực nhớ ra bài học của Peeta về các loại bánh khác nhau của các đặc khu tại Trung tâm Huấn luyện. Chiếc bánh mì này đến từ Đặc khu 11. Tôi cẩn thận nâng niu ổ bánh vẫn còn ấm nóng. Nó đã tốn kém mất bao nhiêu của người dân Đặc khu 11, những người thậm chí không thể nuôi sống chính họ? Bao nhiêu người đã phải làm việc không phải để dành dụm lại một đồng xu, mà để quyên góp cho một ổ bánh mì này? Chắc chắn nó là để dành cho Rue. Nhưng thay vì thu hồi món quà khi cô bé chết, họ lại ủy quyền cho Haymitch trao nó cho tôi. Như một lời cảm ơn ư? Hay bởi vì, cũng như tôi, họ không muốn để những món nợ không được trả? Vì lý do gì đi chăng nữa, thì đây cũng là lần đầu tiên. Quà tặng của một đặc khu được gửi tới cho một người không phải ở đặc khu của họ.
Tôi ngẩng mặt lên và bước vào những tia sáng mặt trời cuối cùng còn sót lại. “Tôi gửi lời cảm ơn đến những người dân Đặc khu 11,” tôi nói. Tôi muốn họ biết rằng tôi biết nó đến từ đâu. Rằng toàn bộ giá trị món quà của họ đã được công nhận.
Tôi trèo lên đến độ cao khá nguy hiểm trên một cái cây, không phải để an toàn mà để tránh xa khỏi ngày hôm nay nhất có thể. Chiếc túi ngủ của tôi được cuộn lại gọn gàng trong ba lô của Rue. Ngày mai tôi sẽ sắp xếp lại một lượt các vật dụng. Ngày mai tôi sẽ lên một kế hoạch mới. Nhưng đêm nay, tất cả những gì tôi có thể làm là dùng thắt lưng cột tôi vào cây và cắn vài miếng bánh mì nhỏ. Nó rất ngon. Nó có mùi vị của gia đình.
Rất nhanh chiếc quốc huy xuất hiện trên bầu trời và bài quốc ca vang lên bên tai phải tôi. Tôi nhìn thấy hình ảnh tên con trai Đặc khu 1, Rue. Đó là tất cả cho đêm nay. Còn lại sáu người, tôi nghĩ. Chỉ sáu người thôi. Với chiếc bánh mì vẫn nắm chặt trong tay, tôi chìm vào giấc ngủ ngay lúc đó.
Thỉnh thoảng khi mọi thứ cực kỳ tồi tệ, bộ não sẽ cho tôi một giấc mơ hạnh phúc. Một chuyến viếng thăm với cha tôi trong rừng. Một giờ ngồi trong ánh mặt trời và ăn bánh với Prim. Đêm nay nó gửi Rue đến với tôi, vẫn được trang hoàng trong những đóa hoa, đứng trên một biển cây cối cao vút, cố gắng dạy tôi nói chuyện với các con chim mockingjay. Tôi không thấy dấu hiệu nào của vết thương, không máu, chỉ là một cô bé tươi cười, rạng ngời. Em hát những bài hát tôi chưa từng nghe bằng một chất giọng du dương, trong trẻo. Triền miên. Suốt cả đêm. Có một giai đoạn nửa tỉnh nửa mơ khi tôi có thể nghe thấy những giai điệu cuối cùng trong bản nhạc của cô bé mặc dù em đã biến mất trong những tán cây. Khi tôi tỉnh giấc hoàn toàn, tôi cảm thấy được an ủi trong giây lát. Tôi cố gắng níu giữ cảm giác bình yên của giấc mơ, nhưng nó nhanh chóng trôi đi mất, để lại tôi buồn bã và cô đơn hơn bao giờ hết.