» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:01 01/08/2013
» Lượt xem: 6530
CHƯƠNG 14
Mắt tôi dõi theo hướng tay cô bé chỉ lên tán lá phía trên đầu. Đầu tiên, tôi không biết cô bé đang chỉ cái gì, nhưng sau đó, khoảng mười lăm feet phía trên, tôi nhìn thấy một vật gì đó không rõ hình thù trong ánh sáng lờ mờ. Nhưng vật gì chứ? Một con vật nào đó ư? Nó trông có kích cỡ của một con gấu trúc Mỹ, nhưng nó treo lủng lẳng ở bên dưới một cánh cây, đu đưa rất nhẹ nhàng. Đó phải là thứ gì khác. Giữa những âm thanh buổi tối quen thuộc của khu rừng, tai tôi nghe ra một tiếng vo ve rất nhỏ. Sau đó tôi nhận ra. Đó là một tổ ong bắp cày.
Nỗi sợ hãi trào lên trong lòng tôi, nhưng tôi vẫn đủ thông minh để giữ im lặng. Sau cùng, tôi vẫn không biết loại ong bắp cày nào sống ở đây. Nó có thể chỉ là loại bình thường kiểu để-chúng-tôi-yên-thì-chúng-tôi-sẽ-để-bạn-yên. Nhưng đây là Trò chơi sinh tử, và bình thường không phải là tiêu chí. Có vẻ như chúng sẽ là một trong những loại sinh vật biến đổi gen Muttation của Capitol, những con ongtracker jacker. Giống như jabberjay, những con ong bắp cày giết người này được tạo ra với số lượng lớn trong một phòng thí nghiệm và được đặt ở những vị trí chiến lược, giống như những quả địa lôi, xung quanh các đặc khu trong thời kỳ chiến tranh. To hơn các con ong bắp cày thông thường, thân chúng óng lên màu vàng sậm rất đặc biệt và ngòi của chúng có thể tạo nên một vết đốt sưng to như quả mận. Phần lớn mọi người không thể chịu đựng được nhiều hơn một vài vết chích. Một số người chết ngay lập tức. Nếu bạn còn sống, hiện tượng ảo giác tạo ra bởi nọc độc thực sự sẽ khiến người ta phát điên. Và còn một điều khác nữa, những con ong bắp cày này sẽ truy đuổi bất cứ ai quấy nhiễu tổ của nó và cố gắng để giết họ. Đó là lý do tên chúng có từ tracker – truy đuổi.
Sau chiến tranh, Capitol đã phá hủy tất cả những tổ ong xung quanh thành phố của họ, nhưng những tổ ong ở gần các đặc khu thì bị bỏ lại, không đụng đến. Một lời nhắc nhở khác về sự yếu đuối của chúng tôi, tôi cho là vậy, cũng giống như Trò chơi sinh tử. Một lý do khác để giữ chúng tôi ở bên trong hàng rào của Đặc khu 12. Khi Gale và tôi đi ngang qua một tổ ong tracker jacker, chúng tôi ngay lập tức quay đi theo hướng ngược lại.
Vậy nó có phải là thứ đang treo trên đầu tôi không? Tôi quay trở lại nhìn Rue để cầu cứu, nhưng cô bé đã biến mất khỏi cái cây.
Ở vào hoàn cảnh của tôi, tôi nghĩ cũng chẳng quan trọng tổ ong bắp cày đó là loại ong gì. Tôi bị thương và bị vây bắt. Bóng tối cho tôi một chút trì hoãn, nhưng vào lúc mặt trời lên, các Cống phẩm Chuyên nghiệp sẽ tính toán ra một kế hoạch để giết tôi. Không có cách nào khiến chúng từ bỏ ý định sau khi tôi đã làm chúng trở nên thật ngu ngốc. Cái tổ ong có lẽ là lựa chọn duy nhất tôi còn. Nếu tôi có thể thả nó rơi vào bọn chúng, tôi có thể có cơ hội trốn thoát. Nhưng tôi phải mạo hiểm cả tính mạng của mình trong lúc làm việc đó.
Tất nhiên, tôi sẽ không bao giờ có thể đến đủ gần cái tổ để cắt nó rơi ra. Tôi sẽ phải cưa cái cành ra khỏi thân cây và làm cho cả cái cành và tổ ong rơi xuống. Phần răng cưa ở con dao của tôi có thể làm được điều đó. Nhưng hai tay tôi có thể không? Và sự rung động của việc cưa cành có làm khuấy động đàn ong không? Và chuyện gì xảy ra nếu bọn Chuyên nghiệp phát hiện ra tôi đang làm gì và dời trại đi? Điều đó sẽ làm tiêu tan toàn bộ mục đích.
Tôi nhận ra rằng cơ hội tốt nhất mà tôi có để cưa cành cây mà không khiến bọn chúng chú ý đến là quãng thời gian bài quốc ca được bật lên. Việc đó có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Tôi bò ra khỏi chiếc túi ngủ, đảm bảo rằng con dao nằm chắc chắn tại thắt lưng mình và bắt đầu trèo lên cao. Ngay cả việc này cũng đã nguy hiểm rồi vì các cành cây càng lúc càng trở nên nhỏ bé, yếu ớt đối với tôi nhưng tôi vẫn kiên trì. Khi tôi với tới cành cây có tổ ong, tiếng vo ve trở nên rõ ràng hơn. Nhưng tiếng kêu vẫn nhẹ nhàng một cách kỳ lạ nếu đây là những con ong tracker jacker. Đó là do khói, tôi nghĩ. Nó làm say chúng. Đây là một biện pháp quân phản loạn đã tìm ra để chống lại những con ong bắp cày này.