» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:01 01/08/2013
» Lượt xem: 6533
Huy hiệu của Capitol chiếu sáng trên bầu trời và bản nhạc quốc ca cất lên. Ngay bây giờ hoặc không bao giờ, tôi nghĩ, và bắt đầu cưa. Vết bỏng giộp bên tay phải tôi vỡ ra khi tôi vụng về kéo con dao tới lui. Khi tôi tạo được một đường rãnh, công việc đòi hỏi ít sức lực hơn, nhưng hầu như vẫn vượt quá những gì tôi có thể chịu đựng. Tôi nghiến chặt răng và tiếp tục cưa, thỉnh thoảng liếc lên trời để biết được rằng hôm nay không có cái chết nào. Điều đó không sao. Khán giả sẽ thỏa mãn với việc nhìn thấy tôi bị thương và ở trên cây với nhóm Cống phẩm Chuyên nghiệp ở bên dưới. Nhưng bài quốc ca sắp hết và tôi mới chỉ cưa được ba phần tư cành cây khi bản nhạc kết thúc, bầu trời trở lại tối đen và tôi buộc phải dừng lại.
Giờ thì sao nào? Tôi có thể kết thúc công việc bằng cách mò mẫm trong bóng tối nhưng đó có lẽ không phải là kế hoạch khôn ngoan nhất. Nếu những con ong bắp cày quá say, nếu tổ ong bị mắc lại khi đang rơi xuống, nếu tôi cố gắng tẩu thoát, tất cả việc này có thể là hoàn toàn phí thời gian. Tốt hơn, tôi nghĩ, mình nên trốn ở đây cho đến tảng sáng và ném cái tổ ong vào kẻ thù của mình.
Trong ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đuốc của bọn Chuyên nghiệp, tôi dịch dần về chỗ chạc cây của mình và phát hiện ra sự ngạc nhiên lớn nhất mà tôi từng có. Nằm trong chiếc túi ngủ của tôi là một lọ nhựa nhỏ được gắn vào một chiếc dù bạc. Món quà đầu tiên của tôi từ một nhà tài trợ! Haymitch chắc hẳn đã gửi nó đến trong thời gian đang phát bản nhạc quốc ca. Chiếc bình dễ dàng vừa vặn trong lòng bàn tay tôi. Nó có thể là cái gì? Chắc chắn không phải là thức ăn. Tôi vặn chiếc nắp ra và qua mùi hương của nó tôi biết đây là thuốc. Thận trọng, tôi thử lớp trên cùng của lọ thuốc mỡ. Sự nhoi nhói ở đầu ngón tay tôi biến mất.
“Ôi, Haymitch,” tôi thì thầm. “Cảm ơn.” Ông ấy không hề bỏ rơi tôi. Không bỏ mặc tôi tự chống chọi một mình. Giá của lọ thuốc này chắc phải vô cùng đắt. Có lẽ không phải một mà là nhiều nhà tài trợ phải góp vào để mua cái lọ bé nhỏ này. Đối với tôi, nó là vô giá.
Tôi nhúng hai ngón tay vào chiếc lọ và nhẹ nhàng thoa lớp thuốc mỡ thơm tho đó lên bắp chân mình. Hiệu quả của nó thật thần kỳ, xóa tan nỗi đau đớn ngay khi tiếp xúc, chỉ để lại cảm giác mát lạnh dễ chịu. Đây không phải là loại thảo dược pha chế mà mẹ tôi đã tán ra từ những loại cây cỏ mọc trong rừng, nó là loại thuốc công nghệ cao được chế tạo ra từ những phòng thí nghiệm của Capitol. Khi bắp chân của tôi đã bôi thuốc xong, tôi xoa một lớp mỏng lên hai tay mình. Sau khi gói chiếc bình trong chiếc dù, tôi nhét nó an toàn trong ba lô. Bây giờ, cơn đau đã dịu, tất cả những gì tôi có thể làm là chui lại vào chiếc túi ngủ trước khi tôi chìm vào giấc ngủ.
Một con chim đậu cách tôi có vài feet báo cho tôi biết ngày mới đang đến. Trong ánh sáng mờ đục của buổi sớm, tôi kiểm tra hai tay mình. Thuốc đã chuyển tất cả những vết bỏng đỏ rực sang một màu hồng nhạt như da em bé. Chân tôi vẫn có cảm giác nóng như lửa đốt, nhưng vết bỏng đó trước đây đau rát hơn rất nhiều. Tôi lại thoa một lớp thuốc khác và lặng lẽ đóng gói đồ đạc. Dù cho điều gì xảy ra, tôi cũng sẽ phải di chuyển và di chuyển thật nhanh. Tôi cũng cố ăn một cái bánh và một miếng thịt bò khô, rồi uống một vài ngụm nước.
Gần như không có gì trong dạ dày tôi ngày hôm qua, và tôi đã bắt đầu cảm thấy tác động của cơn đói.
Phía dưới, tôi có thể nhìn thấy đám Chuyên nghiệp và Peeta đang ngủ trên mặt đất. Qua tư thế của cô ta, ngồi dựa vào một gốc cây, tôi đoán Glimmer đã được phân công canh gác, nhưng sự mệt mỏi đã chiến thắng cô ta.
Mắt tôi nheo lại khi cố gắng nhìn cái cây bên cạnh, nhưng tôi không thể nhìn ra Rue. Vì cô bé đã mách nước cho tôi, nên dường như là công bằng nếu tôi cảnh báo cô bé. Bên cạnh đó, nếu hôm nay tôi chết, thì tôi muốn Rue giành chiến thắng. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là sẽ có ít thực phẩm hơn cho gia đình tôi, ý nghĩ về việc Peeta sẽ đội vòng nguyệt quế của người thắng cuộc thật không thể chịu đựng được.