» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:11 01/08/2013
» Lượt xem: 8311
Tôi muốn ra khỏi chiếc giường này. Để gặp Peeta và Cinna, để biết nhiều hơn về những chuyện đã xảy ra. Và tại sao tôi lại không nên làm thế chứ? Tôi cảm thấy khỏe. Nhưng khi tôi bắt đầu tìm cách thoát khỏi dải băng, tôi cảm thấy một dòng chất lỏng lạnh lẽo từ một trong những ống truyền thấm vào mạch máu của tôi và gần như ngay lập tức tôi mất đi tri giác.
Điều này lặp đi lặp lại trong một khoảng thời gian vô định. Việc tỉnh dậy của tôi, ăn uống, và, bị cho thiếp đi, mặc dù tôi đã từ bỏ thôi thúc cố gắng thoát khỏi chiếc giường. Tôi dường như ở trong một thứ ánh sáng liên miên, mờ ảo, xa lạ. Chỉ ghi nhận được một vài thứ. Cô gái Avox tóc đỏ không hề quay lại kể từ lần cho tôi ăn, các vết sẹo của tôi đang dần biến mất, hay là tôi đang tưởng tượng ra điều đó? Hay liệu tôi có nghe thấy tiếng một người đàn ông đang quát tháo không? Không phải với âm vực của người Capitol, mà là ngữ điệu thô ráp hơn của quê nhà. Tôi không thể không có một cảm giác mơ hồ, cảm thấy được an ủi rằng có ai đó đang quan tâm đến mình.
Sau đó cuối cùng thì thời điểm cũng đến khi tôi tỉnh lại và không còn bất cứ thứ gì cắm vào cánh tay phải của tôi. Dải băng kiểm soát quanh người tôi đã được dỡ bỏ và tôi được tự do đi lại. Tôi bắt đầu ngồi dậy nhưng tôi bị sững lại khi nhìn bàn tay mình. Làn da hoàn hảo, mịn màng và đầy sức sống. Không chỉ những vết sẹo trong đấu trường đã biến mất, mà cả những vết sẹo tích tụ nhiều năm do săn bắn cũng tan biến không còn dấu vết. Trán tôi cảm giác giống như vải sa tanh, và khi tôi cố tìm vết bỏng trên bắp chân, ở đó không có gì.
Tôi trượt chân xuống giường, lo lắng về việc làm sao chúng chịu nổi trọng lượng cơ thể mình và thấy chúng khỏe mạnh và ổn định. Ở chân giường đặt một bộ quần áo khiến tôi ngần ngại. Đó là trang phục mà tất cả các cống phẩm chúng tôi đã mặc khi ở đấu trường. Tôi nhìn chằm chằm vào nó như thể nó có răng cho đến khi tôi nhớ ra rằng, tất nhiên, đây là thứ tôi sẽ mặc để chào đón đội của mình.
Tôi mặc nó trong chưa đầy một phút, và bồn chồn đứng trước bức tường nơi tôi biết có một cánh cửa ngay cả khi tôi không thể thấy nó thì nó đột ngột mở ra. Tôi bước vào một hành lang rộng rãi, vắng vẻ mà dường như không có cánh cửa nào khác ở đó. Nhưng chắc chắn phải có. Và đằng sau một trong số chúng phải là Peeta. Bây giờ khi tôi hoàn toàn tỉnh táo và có thể di chuyển, tôi càng lúc càng lo lắng về cậu ấy. Cậu ấy chắc chắn phải ổn, nếu không cô gái Avox đã không nói vậy. Nhưng tôi cần tự mình nhìn thấy cậu ấy.
“Peeta!” tôi gọi to, vì không có ai để hỏi. Tôi nghe thấy tên tôi dội lại, nhưng đó không phải là giọng cậu ấy. Đó là giọng nói mà lúc đầu khiến tôi tức giận và sau đó là sự háo hức. Effie.
Tôi quay lại và nhìn thấy tất cả bọn họ đang đợi trong một phòng lớn ở cuối hành lang – Effie, Haymitch, và Cinna. Hai chân tôi lao tới không hề do dự. Có lẽ một nhà vô địch nên thể hiện sự tự chủ, sự ưu tú hơn nữa, nhất là khi cô ấy biết rằng điều đó sẽ được ghi hình lại, nhưng tôi không quan tâm. Tôi chạy đến chỗ họ và ngạc nhiên với chính mình khi tôi lao vào vòng tay của Haymitch trước tiên. Khi ông ấy thì thầm vào tai tôi, “Làm tốt lắm, cháu yêu,” nó không có chút giọng điệu châm biếm nào. Effie có vẻ xúc động và liên tục vỗ về tóc tôi và nói về việc cô ta đã kể với mọi người rằng chúng tôi là những viên ngọc trai như thế nào. Cinna chỉ ôm tôi thật chặt và không nói gì. Sau đó tôi nhận ra Portia vắng mặt và có một linh cảm xấu.
“Portia đâu? Chị ấy ở với Peeta à? Cậu ấy ổn, đúng không? Ý cháu là, cậu ấy vẫn sống chứ?” tôi nói buột miệng.
“Cậu bé ổn. Chỉ là họ muốn cuộc hội ngộ của các cháu được truyền trực tiếp tại buổi lễ chúc mừng,” Haymitch trả lời.