» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:04 01/08/2013
» Lượt xem: 7086
Nước mát đã tiếp thêm sinh lực cho cơ thể và làm tinh thần tôi trở nên sảng khoái hơn. Tôi bắn được hai con cá, dễ dàng vớt được chúng trong dòng suối nước chảy rất chậm này, rồi đi tiếp và ăn một con cá sống mặc dù tôi vừa mới ăn miếng thịt groosling. Con thứ hai tôi để dành cho Rue.
Dần dần, nhẹ nhàng, tiếng inh inh trong tai tôi nhỏ dần cho đến khi mất hoàn toàn. Cứ một lúc tôi lại kiểm tra tai trái, cố gắng làm sạch đi bất cứ thứ gì đang che lấp đi khả năng ghi nhận âm thanh của nó. Nếu có bất cứ cải thiện nào, thì nó cũng không được nhận thấy. Tôi không thể làm quen với việc một tai bị điếc. Nó làm tôi cảm thấy mất thăng bằng và mất khả năng phòng thủ phía bên trái. Giống như bị mù. Đầu tôi luôn nghiêng sang phía bị thương vì tai phải của tôi cố gắng bù đắp cho bức tường kín mít nơi mà ngày hôm qua có một dòng chảy các thông tin vào đều đặn. Thời gian trôi qua càng lâu, hi vọng của tôi rằng đây là vết thương có thể lành được càng ít đi.
Khi tôi đến chỗ mà chúng tôi tụ họp lần đầu tiên, tôi cảm thấy chắc chắn rằng nó không bị xáo trộn. Không có dấu hiệu của Rue, cả trên mặt đất lẫn trên cây. Điều này thật lạ. Vào giờ này đáng lẽ cô bé phải quay về rồi chứ, đã giữa trưa rồi. Không nghi ngờ gì, em đã qua đêm trên một cái cây ở nơi nào đó. Cô bé có thể làm gì khác được khi không có ánh sáng và bọn Chuyên nghiệp thì có những chiếc kính nhìn xuyên màn đêm để đi săn lùng trong rừng. Và đám cháy thứ ba tôi cho là em đã nhóm lên – mặc dù đêm qua tôi quên không kiểm tra nó – ở nơi xa nhất so với vị trí này. Cô bé có thể chỉ cẩn thận hơn khi quay trở lại thôi. Tôi ước em nhanh chóng quay lại vì tôi không muốn quanh quẩn ở đây quá lâu. Tôi muốn dành buổi chiều đi lên những nơi cao hơn, săn bắn trên đường đi. Nhưng thực sự không có gì cho tôi làm ngoài việc chờ đợi.
Tôi gột vết máu trên áo khoác, tóc tai và rửa một danh sách vết thương ngày càng nhiều của mình. Những vết bỏng đã đỡ hơn rất nhiều nhưng dù sao tôi vẫn bôi một chút thuốc lên đó. Vấn đề chính phải lo lắng lúc này là tránh cho nó bị nhiễm trùng. Tôi đi tiếp và ăn con cá thứ hai. Nó sẽ không giữ được lâu dưới ánh mặt trời nóng bỏng này, nhưng cũng dễ dàng đâm được thêm vài con cho Rue. Nếu như em xuất hiện.
Cảm thấy dễ bị nguy hiểm khi ở dưới đất với chỉ một bên tai nghe được, tôi leo lên một cái cây để đợi. Nếu bọn Chuyên nghiệp xuất hiện, đây sẽ là vị trí rất tốt để bắn chúng. Mặt trời di chuyển chậm rãi. Tôi làm những việc linh tinh để giết thời gian. Nhai lá thuốc và đắp chúng vào vết ong đốt đã xẹp đi nhưng vẫn còn đau. Chải mái tóc ẩm ướt của mình bằng các ngón tay và tết lại nó. Buộc lại dây giày. Kiểm tra lại cây cung và chín mũi tên còn lại. Thử đi thử lại cái tai trái xem có dấu hiệu nào còn nghe được không bằng cách vò một chiếc lá ở gần nó, nhưng không có kết quả tốt.
Mặc dù đã ăn thịt groosling và cá, dạ dày tôi vẫn sôi lên, và tôi biết tôi đang sắp có cái mà chúng tôi gọi là ngày trống rỗng khi ở Đặc khu 12. Đó là ngày mà dù bạn cho bao nhiêu thứ vào bụng thì nó cũng không bao giờ đủ. Không có gì để làm ngoài việc ngồi trên cây làm cho nó trở nên tệ hơn, nên tôi quyết định sẽ nhượng bộ nó. Sau cùng thì tôi đã mất rất nhiều cân nặng trong đấu trường này, tôi cần thêm một ít calo. Và có cung và tên khiến tôi cảm thấy tự tin hơn rất nhiều về viễn cảnh tương lai của mình.
Tôi chậm rãi tách vỏ và ăn một ít hạt. Chiếc bánh quy cuối cùng. Cổ của con groosling. Thật tốt vì nó sẽ mất thời gian để gặm sạch thịt. Cuối cùng, một cái cánh của con groosling và con chim đã trở thành lịch sử. Nhưng đây là ngày trống rỗng, và thậm chí với tất cả những thứ đó, tôi bắt đầu mơ giữa ba