» Truyện: The Hunger Games - Đấu Trường Sinh Tử
» Đăng lúc: 11:03 01/08/2013
» Lượt xem: 7914
CHƯƠNG 16
Rue đã quyết định tin tưởng tôi, hoàn toàn. Tôi biết điều đó bởi ngay khi bản nhạc quốc ca kết thúc, em nằm rúc vào tôi và ngủ ngon lành. Tôi cũng chẳng nghi ngờ gì cô bé, bởi tôi cũng chẳng có phương án đề phòng nào cụ thể cả. Nếu cô bé muốn tôi chết, tất cả những gì cô bé phải làm là biến mất khỏi cái cây đó mà không chỉ cho tôi thấy tổ ong tracker jacker. Len lỏi trong tôi, ở một nơi sâu thẳm trong tâm tưởng, là một sự thật hiển nhiên. Cả hai chúng tôi không thể cùng chiến thắng trong Trò chơi này. Nhưng vì lợi thế vẫn chưa nghiêng về sự sống sót của bất cứ ai trong hai chúng tôi, nên tôi cố gắng lờ đi ý nghĩ đó.
Bên cạnh đó, tôi đang bị phân tâm bởi ý tưởng mới đây về nhóm Chuyên nghiệp và số hàng hóa của chúng. Dù thế nào Rue và tôi cũng phải tìm ra cách phá hủy nguồn thực phẩm của chúng. Tôi hoàn toàn chắc chắn rằng việc tự kiếm thức ăn của chúng sẽ là một cuộc chiến đấu vô cùng cam go. Từ trước đến giờ, chiến lược của các Cống phẩm Chuyên nghiệp luôn là nắm giữ tất cả nguồn thực phẩm từ đầu và triển khai từ đó. Những năm mà họ không bảo vệ tốt nó – một năm một nhóm những kẻ vô cùng hèn hạ đê tiện đã phá hủy chúng, một năm khác thì một trận lũ do các Nhà thiết lập Trò chơi gây ra đã quét sạch chúng – những năm đó thường là những năm mà các cống phẩm từ các đặc khu khác giành chiến thắng. Do đó, các Cống phẩm chuyên nghiệp đã được lớn lên với điều kiện thức ăn đầy đủ hơn, thực sự lại là một điểm yếu của họ, bởi vì họ không biết đói là như thế nào. Không như tôi và Rue đã từng trải qua.
Nhưng tôi quá mệt để có thể bắt đầu bất cứ kế hoạch chi tiết nào tối nay. Các vết thương của tôi đang hồi phục, đầu óc tôi vẫn còn hơi mụ mẫm bởi nọc độc ong, và hơi ấm của Rue nằm bên cạnh, đầu của cô bé dựa vào vai tôi, đã cho tôi một cảm giác an toàn. Lần đầu tiên tôi nhận ra tôi đã cô đơn thế nào trong đấu trường này. Sự hiện diện của một người khác có thể đem lại sự an ủi như thế nào. Tôi nhượng bộ cơn buồn ngủ của mình, quyết định rằng ngày mai cục diện sẽ thay đổi. Ngày mai, đến lượt bọn Chuyên nghiệp sẽ trở thành những kẻ phải luôn dè chừng sau lưng mình.
Tiếng nổ của pháo hiệu làm tôi giật mình tỉnh giấc. Bầu trời đầy các vệt sáng, chim chóc ríu rít. Rue ngồi trên một cành cây đối diện tôi, tay cô bé đang khum khum che cái gì đó. Chúng tôi chờ đợi, lắng nghe thêm tiếng bắn, nhưng không có thêm phát pháo nào hết.
“Em nghĩ đó là ai?” tôi không thể không nghĩ đến Peeta.
“Em không biết. Đó có thể là bất cứ người nào khác,” Rue trả lời. “Em đoán đêm nay chúng ta sẽ biết thôi.”
“Còn lại những ai nhỉ?” tôi hỏi.
“Tên ở Đặc khu 1. Cả hai cống phẩm Đặc khu 2. Tên ở Đặc khu 3. Thresh và em. Và chị với Peeta,” Rue liệt kê. “Đó là tám. Chờ đã, và cái anh từ Đặc khu 10, người mà có cái chân tàn tật ấy. Anh ta nữa là chín.”
Còn một người nữa, nhưng không ai trong chúng tôi nhớ ra đó là ai.
“Em tự hỏi không biết người vừa rồi chết như thế nào,” Rue nói.
“Không biết được. Nhưng điều đó tốt cho chúng ta. Một cái chết sẽ ngăn khán giả lại một chút. Có lẽ chúng ta sẽ có thời gian để làm gì đó trước khi các Nhà thiết lập Trò chơi quyết định rằng mọi thứ đang diễn ra quá chậm,” tôi nói. “Cái gì trong tay em vậy?”
“Bữa sáng,” Rue đáp. Cô bé chìa tay ra cho tôi thấy hai quả trứng to.
“Chúng là loại gì?” tôi hỏi.
“Em không chắc. Có một đầm lầy ở đằng kia. Một loại chim nước nào đó,” em trả lời.
Sẽ thật là ngon nếu nấu chúng, nhưng cả hai chúng tôi đều không muốn mạo hiểm nhóm lửa. Tôi đoán cống phẩm chết hôm nay là nạn nhân của nhóm Chuyên nghiệp, điều đó nghĩa là họ đã phục hồi đủ sức khỏe để quay lại với Trò chơi. Mỗi người chúng tôi hút lòng của một quả trứng, ăn một chiếc đùi thỏ và vài quả dâu. Đó là một bữa sáng ngon miệng ở bất cứ đâu.