Bữa hôm đó ra đón chồng tận phi trường mà Michael chỉ ôm hôn một cái lẹ làng rồi đẩy ra ngay. Kay lên xe cùng Michael và Tom nhưng chẳng thấy Albert đâu cả. Nàng đâu biết nó đã nhảy lên chiếc xe sau, trên xe có hai thằng ngồi sẵn, tà tà bám dính đằng sau cho đến khi cùng về đến Long Beach.
Có bao giờ Kay hỏi chồng về chuyện làm ăn? Dù một câu nhẹ nhàng, lịch sự cũng không ... chẳng phải sợ Michael không đáp lại nhã nhặn mà chỉ vì đó là ranh giới cấm kỵ mà cả hai đều cùng đồng ý vạch ra, không bao giờ vi phạm. Đã quen nếp vậy rồi nhưng nghe Michael nói tối nay phải sang ông già có chuyện gấp, không thể ở nhà được, Kay vẫn cứ hơi nhăn mặt. Nhưng ngay lúc đó, hắn đã có cử chỉ an ủi, hứa hẹn ngay: "Để tối mai... hai đứa mình rảnh rang lên Nữu-Ước coi hát, ăn nhà hàng... chịu không?"
Tay Michael âu yếm đặt trên bụng vợ. Cái bầu này ít nhất cũng 7 tháng rồi. Hắn ghé sát tai Kay:
- Còn thằng này sắp ra. Em còn bận rộn nữa! Không ngờ em sản xuất lẹ đến thế. Hai năm hai đứa thì... dân Ý đứt đuôi chớ còn Mỹ quái gì nữa?
- Phải chớ? Dân Mỹ là anh kìa? Vừa mới đi về người ta ra đón... đã "tối nay mắc công chuyện lắm, không thể ở nhà được!" Anh về ngay hay là lại đến khuya?
- Ít ra cũng nửa đêm. Nếu em mệt thì lo đi ngủ trước, đừng đợi.
- Em cứ đợi...
Công chuyện khuya hôm đó dĩ nhiên diễn ra trong "văn phòng" Ông-Trùm. Có mặt ông già, Michael, Tom Hagen , hai lão caporegime Tessio, Clemenza... lại thêm Carlo Rizzi nữa! Buổi họp có vẻ nặng nề, mệt mỏi chứ không nhẹ nhàng, thanh thản như những lần Ông-Trùm chưa tuyên bố về hưu, để một tay Michael liệu lý mọi chuyện. Trên nguyên tắc chức vụ Ông-Trùm chẳng phải cha truyền con nối. Rất có thể ở một cánh nào khác, người lên kế vị là một trong hai lão caporegime. Hoặc ít ra đây cũng là một dịp để Tessio hay Clemenza có quyền tách ra, thành lập một giang sơn riêng, một cánh riêng của họ.
Hơn nữa lại còn vấn đề thế lực suy yếu. Kể từ ngày Ông-Trùm Corleone phải chính thức cầu hòa với Ngũ Đại gia đình thì thực lực cánh Corleone bắt đầu giảm sút trông thấy. Làm vua trọn vùng Nữu-Ước bây giờ là cánh Barzini kìa! Với sự toa rập của đồng minh Tattaglia, cánh Barzini đã thực sự tỉa dần thế lực cánh Corleone, lấn đất làm ăn và thử sức đối phương, coi phản ứng thế nào. Thấy làm được chúng bèn nghiễm nhiên cho mọc lên vài ba sòng bạc, tranh ăn kịch liệt.
Còn gì hả hê cho hai cánh Barzini-Tattaglia bằng tin Ông-Trùm Vito Corleone chính thức về hưu? Thằng Michael lên thay thì yếu quá, yếu rõ. Nó cũng là thằng dám chơi, dễ nể thật ... nhưng 10 năm nữa chưa chắc đã bằng ông già ở khoản mưu lược, thần thế! Nó lên thì cánh Corleone còn xuống nữa.
Phải nói là cánh Corleone bị mấy cú đau điếng liên tiếp, có dễ gì gượng lại nổi? Thằng Fred bây giờ quả là một con zê-rô: Một thằng bán quán, cả đời bám lấy quần đàn bà... như con nít bám riết vú mẹ. Nó đâu còn là thằng đàn ông đúng nghĩa? Có vậy mới thấy rõ cái chết của Sonny quả là một thảm họa. Sonny chẳng phải thằng dễ đối phó, một thằng phải ngán. Nó đã trót vi phạm một lầm lỗi chiến lược để giải quyết một nhu cầu chiến thuật khi phải cử thằng em đi nổ một lúc hai thằng ghê gớm là Sollozzo và Mc Closkey. Kết quả là ông già phải gượng dậy điều khiển và thằng em phải bỏ xứ đi hai năm. Phải chi thời gian đó nó được ở bên ông già để học tập kinh nghiệm thì phải biết là lợi hại!