Thấy chồng giải thích như vậy, Kay hỏi ngay:
- Thế tại sao anh không mời vợ chồng nó qua đây một buổi, giải thích rõ cho tụi nó yên tâm? Con nhỏ coi bộ lo sợ dữ, không hiểu anh nghĩ gì về chồng nó. Anh phải nó cho nó khỏi lo sợ hoảng chớ?
- Tôi không thể làm chuyện đó. Gia đình này chẳng bao giờ đề cập những chuyện tương tự.
- Nếu anh không tiện nói thì để em nói nghe?
Coi, một chuyện giản dị như vậy... một chuyện nên làm, cần phải làm như vậy ... nàng đã nêu ra mà sao Michael còn e dè, suy nghĩ gì nữa kìa? Chồng không nói để vợ nói thì hợp lý quá còn gì? Ngờ đâu Michael gạt phắt đi:
- Em chớ nói. Nói vô ích, nói không ăn thua gì đâu. Nó vẫn cứ lo sợ như thường. Đó là một vụ không ai làm gì được hết, không thể làm nổi...
Kay ngạc nhiên muốn choáng váng. Lâu nay nàng để ý thấy chồng đối xử với ai cũng nồng hậu, nhưng riêng với Connie thì lạt lẽo thấy rõ mặc dù Connie không ngần ngại biểu lộ kính mến nó nhất. Không lẽ... Vì thế Kay phải hỏi thẳng:
- Nhưng anh không đổ tội cho Connie... vì nó mà anh Sonny thiệt mạng đấy chớ?
- Dĩ nhiên không. Nó là con bé út, tôi thương nó lắm chớ? Tôi buồn cho nó là khác. Thằng Carlo hồi này đã lo làm ăn... nhưng nó không phải một thằng chồng đàng hoàng, một thằng chồng thương yêu vợ thực tình. Kẹt chút xíu đó! Nhưng thôi... bỏ chuyện ấy đi...
Bỏ đi thì dĩ nhiên Kay bỏ ngay. Tính nàng không thích lằng nhằng vả lại Michael đâu phải týp đàn ông nghe vợ, để vợ lấn lướt? Nài nỉ hắn đâu được? Dù trên đời này nếu hắn chịu nghe một người nào thì người ấy chính là nàng nhưng Kay biết dư là nếu cứ xài hoài cái đặc quyền đó là không xong với Michael, là hắn không bao giờ nghe nữa. Hai năm chung sống nàng đã hiểu hắn nhiều quá và càng thấy thương yêu thêm.
Kay yêu Michael vì hắn bao giờ cũng chìu ý người, hắn lo làm vừa lòng bất cứ người nào, từ một việc nhỏ nhặt cũng chẳng muốn mất lòng. Ở địa vị Michael bây giờ thiếu gì người cầu cạnh, thiếu gì người nhờ vả... nhưng hắn chẳng bao giờ có ý chiếm phần hơn. Hắn đã chìu ý nàng một lần và đối với Kay chẳng có gì làm nàng sung sướng bằng.
Chẳng là từ hồi ở Sicily về, cả nhà ai cũng muốn Michael đi sửa ngay khuôn mặt cho dễ coi một chút. Bà Trùm còn sốt sắng hối thúc hơn ai hết, gần như mỗi ngày mỗi nói. Có bữa Chúa nhựt cả nhà quây quần quanh mâm cơm bà hét lên:
- Cái mặt bể một bên của mày coi ghê quá, Michael. Đúng là mặt tướng cướp! Trời đất, mày làm ơn đi sửa lại... cho con vợ mày nhờ một chút, được không? Tối ngày sụt sịt mãi như thằng bợm rượu vậy!
Ngồi tuốt một đầu bàn nhưng chẳng có gì qua mặt, lọt tai Ông-Trùm. Ổng ngó Kay, thủng thẳng hỏi: "Con có thấy chướng không?"
Nàng lắc đầu và ổng biểu bà vợ: "Thấy không? Bây giờ nó đâu còn là của bà mà bà phải lo nào?" Bà-Trùm nín liền. Không phải vì quá sợ chồng mà không dám cãi. Có điều không thể cãi chồng vì một vấn đề như vậy, trước mặt người khác.
Lúc bấy giờ Connie đang ở dưới bếp nấu ăn lên, mặt còn đỏ bừng chợt nghe chuyện liền bàn góp: "Em cho là anh nên đi sửa ngay. Xưa nay anh Michael vẫn đẹp trai nhất nhà mà? Anh đi sửa đi cho đẹp trai... nghe anh?"