Coi bộ Sam không có tâm trạng để chịu đựng cuộc cãi vã thông thường của chúng tôi. Jake, Leah, thôi ngay đi.
Không ai trong chúng tôi chậm lại.
Sam gầm gừ, nhưng bỏ qua nó. Seth?
Chú Charlie gọi loanh quanh cho tới khi kiếm được chú Billy ở nhà tớ.
Ừ, tớ có nói chuyện với chú ấy, Paul thêm vào.
Tôi cảm thấy giật mình khi Seth nghĩ tới tên chú Charlie. Thời cơ đây rồi. Sự đợi chờ đã kết thúc. Tôi chạy nhanh hơn, ép buộc mình phải hít thở, mặc dù phổi tôi gần như là cứng đơ trong lúc này.
Sẽ là câu chuyện nào đây?
Rồi chú ấy buột miệng nói ra. Hình như là Edward và Bella đã trở về nhà hồi tuần trước, và ...
Lòng tôi nhẹ nhàng hơn.
Cô ấy còn sống. Hoặc là cô ấy không hẳn đã chết, ít ra là vậy.
Tôi vẫn chưa nhận ra điều đó khác biệt như thế nào đối với tôi. Thời gian gần đây, tôi đều nghĩ như cô ấy đã chết rồi, và tôi chỉ thấy điều đó ngay lúc này. Tôi thấy rằng tôi chưa bao giờ tin hắn sẽ mang cô ấy về một cách lành lặn. Điều đó không quan trọng, bởi vì tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Ừ, anh em, và đây là tin xấu. Chú Charlie nói chuyện với cô ấy, nói rằng giọng cô ấy rất tệ. Cô ấy nói với chú ấy là cô ta bị bệnh. Bác sĩ Carlisle nói với chú Charlie là Bella bị nhiễm một bệnh hiếm thấy nào đó ở Nam Mỹ. Nói là cô ấy cần phải cách ly. Chú Charlie đang nổi điên, bởi vì ngay cả chú ấy cũng không được tới thăm cô ta. Chú ấy nói chú ấy không quan tâm nếu mình bị nhiễm bệnh, nhưng bác sĩ Carlisle không nhượng bộ. Không ai được tới thăm. Nói với chú Charlie là bệnh khá nặng, nhưng ông ấy đang làm tất cả những gì ông ta có thể. Chú Charlie lo âu về chuyện này đã mấy ngày, nhưng chú ấy chỉ mới gọi chú Billy bây giờ. Chú ấy nói cô ấy có vẻ như bệnh nặng hơn hôm nay.
Một bầu không khí ảm đạm im lặng bao phũ lấy mọi người sau khi Seth kết thúc. Chúng tôi đều hiểu.
Thì ra cô ấy sẽ chết vì bệnh này, đó là những gì mà chú Charlie biết được. Họ có cho chú ấy nhìn xác cô ấy lần cuối không? Một thân xác trắng nhợt, xanh xao, hoàn toàn im lặng, không hơi thở? Họ sẽ không để chú ấy đụng vào làn da lạnh ngắt đó – chú ấy có thể sẽ nhận ra nó cứng như thế nào. Họ phải đợi tới khi cô ấy có thể giữ bình tĩnh, có thể khống chế để không giết chú Charlie và những người khác tới dự đám ma. Chuyện đó cần trong bao lâu?
Họ có chôn cất cô ấy không? Cô ấy sẽ tự đào đất trở ra, hay những kẻ hút máu đó sẽ quay lại cứu cô ấy?
Mọi người lắng nghe những suy đoán của tôi trong im lặng. Tôi có thể nghĩ ra nhiều hơn tất cả bọn họ về chuyện này.
Tôi và Leah tới khoảng rừng thưa gần như cùng một lúc. Mặc dù chị ấy chắc là mũi của chị ấy tới trước. Chị ấy ngồi xuống trên hai chân sau bên cạnh em trai của mình trong khi tôi đi lững thững về phía tay phải của Sam. Paul đi vòng qua một bên và nhường lại chỗ cho tôi.
Tôi lại thắng rồi, Leath nghĩ, nhưng tôi hầu như không nghe thấy chị ấy.
Tôi tự hỏi tại sao chỉ có mình tôi là còn đứng trên chân mình. Lông của tôi dựng đứng trên vai mình, xù lên vì nôn nóng.
Chúng ta còn đợi gì nữa? Tôi hỏi.
Không ai nói gì cả, nhưng tôi nghe được sự chần chừ của họ.
Oh, coi nào! Hiệp ước đã bị phá vỡ rồi!
Chúng ta không có bằng chứng – có thể cô ta thật sự bệnh ...
Oh, làm ơn đi!
Okay, bằng chứng hoàn cảnh thì hoàn toàn thuyết phục. Tuy nhiên ...
Jacob. Sam nghĩ một cách chậm rãi, ngần ngừ. Em có chắc đây là điều em muốn không? Điều đó có phải là việc làm đúng không? Chúng ta đều biết cô ta muốn như vậy.
Hiệp ước không nói gì tới chuyện ý muốn của n