Trên suốt quãng đường đi đến tòa nhà số Bốn, không lúc nào Mike ngớt lời than vãn, ca cẩm...
Tôi bước chân vào lớp học. Mừng quá! Bàn học của tôi vẫn trống trơn. Thầy Banner đang rảo một vòng quanh lớp, phát cho mỗi bàn một kính hiển vi và một hộp đựng mẫu vật. Phải vài phút nữa mới bắt đầu giờ học, cả lớp đang nhặng lên với các cuộc chuyện trò. Tôi không quan tâm đến việc xem ai vào ai ra ở chỗ cái cửa nữa, mà cứ cắm cúi xuống quyển vở, vẽ nguệch ngoạc lên trang bìa của nó mấy cái hình vớ vẩn.
Và rồi tôi nghe thấy rõ ràng tiếng động dịch chuyển cái ghế ở bên cạnh mình, tôi cố ngồi im, mắt không rời cái hình vẽ vừa hí hoáy xong.
- Xin chào - Một giọng nói nhẹ nhàng, du dương cất lên.
Tôi ngước mặt lên. Choáng váng! Kẻ vừa nói với tôi chính là hắn ta. Và “kẻ đáng ghét” ấy vẫn ngồi theo cái kiểu kịch cạnh bàn, nhưng lần này, góc ghế của hắn ta lại hướng về phía tôi. Mái tóc của Edward rối bù, đang nhỏ nước - đúng là như thế thật, nhưng nhìn hắn lúc này cứ y như là hắn vừa đóng xong một đoạn phim quảng cáo về dầu gội đầu. Gương mặt sáng ngời của Edward rất thân thiện, và... trên gương mặt ấy là một đôi môi hoàn hảo đang nở nụ cười.
- Tôi tên là Edward Cullen - “Kẻ đáng ghét” tiếp tục nói - Tuần trước, tôi chưa có dịp giới thiệu về mình. Hẳn cô là Bella Swan?
Cái đầu của tôi vẫn đang quay vòng vòng, váng vất. Khó hiểu quá! Không lẽ suốt từ cái hôm đầu tiên cắp sách đến trướng tới giờ, tôi đã nhầm lẫn? Edward lịch sự thế kia cơ mà. Vậy là tôi phải lên tiếng, hắn ta đang chờ đợi. Nhưng mà tôi không biết mình phải nói gì.
- Làm... Làm sao mà anh biết tên tôi? - Tôi lắp bắp.
Edward phá ra cười, một nụ cười thật đẹp, làm hút hồn người khác.
- Ủa, tôi nghĩ là tất thảy mọi người đều biết tên cô chứ. Cả thị trấn này đều đã mong chờ cô đến đấy.
Tôi nhăn mặt. Tôi cũng đoán biết được là hắn ta sẽ trả lời theo hướng đó.
- Không - Tôi tỏ ra bướng bỉnh - Ý tôi là tại sao anh biết mà gọi tôi là Bella?
Hình như Edward trở nên bối rối.
- Thế cô thích được gọi là Isabella hơn à?
- Không phải. Tôi thích được gọi là Bella hơn - Tôi trả lời - Nhưng tôi biết Charlie, tức là bố tôi, luôn gọi tôi là Isabella, thế nên mọi người thường biết tôi với cái tên ấy - Tôi cố gắng giải thích, nhưng xem ra, càng lúc tôi càng giống trẻ con hơn.
- Ồ - Edward có vẻ bị bất ngờ, không biết phải giải thích tiếp như thế nào.
Còn tôi cũng chẳng hơn gì, chỉ biết ngượng nghịu quay mặt đi.
Vừa may, ngay lúc ấy, thầy Banner bắt đầu tiết dạy của mình. Tôi cố gắng tập trung nghe thầy hướng dẫn về bài thực tập phải làm ngày hôm nay. Thì ra những mẫu vật trong hộp nằm không theo một trật tự nào cả. Nhiệm vụ của chúng tôi là phải phân loại các mẫu vật (là các tế bào của rễ hành) theo các pha diễn ra trong quá trình phân bào, rồi phải ghi chú lại chính xác, như một chuyên gia phân tích thực thụ. Không được phép lật tập, lật sách gì cả. Khoảng hai mươi phút sau, thầy Banner sẽ đi một vòng, kiểm tra xem ai đúng, ai sai.
- Bắt đầu! - Thầy ra lệnh.
- Ưu tiên cho phái nữ trước, phải không, đồng sự? - Edward lên tiếng hỏi. Tôi ngửng đầu lên. Hắn ta đang mỉm cười, một nụ cười nửa miệng thật quyến rũ đến mức nó khiến tôi chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào đó như một con ngốc.