- Dạ, thịt bò và khoai tây - Tôi trả lời, và tôi thấy bố bớt căng thẳng hơn.
Đứng không trong bếp, bố trở nên lúng túng, vụng về hẳn. Sau đó, bố, trong dáng vẻ rụt rè, lầm lũi đi ra phòng khách, ngồi xem tivi, để mặc tôi tự sửa soạn bữa ăn một mình. Cách giải quyết đó mặc nhiên làm cho hai bố con cảm thấy thoải mái hơn. Trong lúc thịt bò đang chín, tôi làm món xàlách trộn dầu giấm rồi dọn ra bàn.
Sau khi đã hoàn tất, tôi mới ra mời bố vào cùng ăn. Bố hít hà, khen ngợi tôi khi vừa bước vào phòng:
- Ái chà chà! Thơm quá, Bell à.
- Con cảm ơn bố.
Rồi chúng tôi im lặng. Không phải là không cảm thấy thoải mái, mà là cả hai bố con đều thuộc mẫu người thích sự yên lặng. Thêm vào đó, còn nhiều điều khác nữa khiến tôi nhận ra rằng tôi rất hợp với việc sống chung cùng bố dưới một mái nhà.
- Thế hôm nay trường học của con thế nào? Con có nhiều bạn không? - Bố là người đầu tiên phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
- Ừmm, con học chung vài lớp với một bạn tên là Jessica. Con hay ăn trưa với bạn ấy. Có một bạn trai tên là Mike, anh ta rất thân thiện. Mọi người rất tốt - 0.
Stephenie Meyer
Chạng Vạng
Chương 2 (B)
- Chắc là Mike Newton đấy - một chàng trai tốt, gia đình cũng nề nếp. Bố của cậu ta đang làm chủ một cửa hàng bán đồ thể thao ở ngoài thị trấn. Du khách ba lô nào tới đây cũng đều có thiện cảm với ông ta.
- Bố có biết gia đình Cullen không? - Tôi hỏi có phần nhát gừng.
- Gia đình của bác sĩ Cullen ấy hả? Tất nhiên. Bác sĩ Cullen là một người tốt.
- Họ... mấy người ông ta nhận nuôi... hơi kỳ cục. Hình như họ không được lòng ai.
Bố ngạc nhiên nhìn tôi, một cái nhìn đầy giận dữ.
- Những người sống trong thị trấn này thật là... - Bố càu nhàu - Bác sĩ Cullen là một nhà phẫu thuật cực kỳ tài giỏi, ông ta có khả năng làm việc ở bất kỳ bệnh viện nào khác trên thế giới này, với số lương gấp mười lần số lương mà ông ta đang nhận được ở đây nữa kìa - Bố tiếp tục nói, giọng nói trở nên to hơn - Chúng ta thật may mắn vì đã có được ông ấy, thật may mắn là vợ ông ấy muốn sống ở một thị trấn tỉnh lẻ. Bản thân bác sĩ Cullen rất thích giúp đỡ cộng đồng, còn tất cả những đứa trẻ kia cũng đều rất ngoan ngoãn và lịch sự. Thật lòng mà nói, lúc đầu, bố cũng đã từng có cảm giác ngờ ngợ khi họ mới dọn về đây, với những đứa con nuôi lớn tướng. Bố đã nghĩ rằng họ đang gặp khó khăn trong việc dạy dỗ chúng. Nhưng những đứa trẻ ấy đều đã thật sự trưởng thành, chúng không có một tì vết nào cả. Bố có thể khẳng định chúng hơn hẳn những đứa trẻ là con cháu của các ông bà, cha mẹ đã sống thâm căn cố đế ở cái thị trấn bé xíu này. Các thành viên trong gia đình nhà bác sĩ Cullen luôn gắn kết với nhau theo đúng nghĩa là gia đình. Cuối tuần nào cũng thấy họ khăn gói đi cắm trại. Chỉ tại vì họ mới tới, nên người ta cứ nói ra nói vào.
Từ nhỏ tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi được nghe một “bài tham luận” dài đến thế của bố. Hẳn bố đã rất bực mình trước những gì đụng chạm đến gia đình nhà bác sĩ Cullen.
- Họ cũng tốt với con - Tôi vội vàng rút lại những lời vừa nói - Chỉ tại con thấy họ không chơi với ai. Tất cả họ đều rất cuốn hút - Tôi nói thêm, cố gắng ca tụng những con người đang chiếm trọn cảm tình của bố.
- Con nên đến thăm bác sĩ - Bố trả lời và bật cười thành tiếng - Cuộc hôn nhân của ông ta rất tốt đẹp. Các cô y tá phải khó khăn lắm mới tập trung vào công việc được mỗi khi có mặt bác sĩ Cullen ở đó.
Chúng tôi lại rơi vào im lặng cho đến cuối bữa ăn. Bố lau bàn, còn tôi thì tự tay rửa chén đĩa, không có máy rửa chén nào cả. Xong xuôi, bố ra ngồi với cái tivi, còn tôi thì miễn cưỡng lên lầu để làm bài tập toán. Quả là một căn nhà truyền thống đúng nghĩa...