Như thường lệ, tôi đưa mắt về phía chiếc bàn của anh em nhà Cullen. Bụng tôi thắt lại khi nhận ra rằng cái bàn ấy trống trơn, không có người ngồi. Với một tia hy vọng mỏng manh, tôi rảo mắt tìm khắp quán ăn, hy vọng hắn ta đang ngồi một mình, và... chờ đợi tôi đến. Nhưng không, khắp nơi đều gần như kín chỗ - lớp học tiếng Tây Ban Nha đã làm chúng tôi đến trễ - và chẳng thấy tăm hơi của Edward lẫn anh em của hắn ta đâu cả. Một cảm giác sầu thảm chợt ùa vào xâm chiếm lấy hồn tôi, tàn phá hết mọi sức mạnh đang có ở trong tôi.
Tôi cứ lê bước theo sau Jessica, bây giờ thì chẳng cần phải tỏ ra vẻ đang chăm chú lắng nghe cô bạn huyên thuyên nữa.
Chiếc bàn ăn thân thuộc của tôi cũng gần như kín chỗ. Tôi cẩn thận chọn chỗ ngồi bên cạnh Angela để né chiếc ghế trống bên cạnh Mike. Mà hình như Mike cũng đang có ý giữ chỗ đó cho Jessica thì phải, tôi thấy mắt cô bạn của mình sáng rỡ; thật sự là một điều đáng vui chứ còn gì.
Rồi Angela quay sang hỏi tôi vài câu về Macbeth, tôi trả lời thật tự nhiên, cố dằn xuống nỗi đau khổ đang quặn thắt trong lòng. Cũng giống như Jessica, Angela lên tiếng mời tôi cùng nhập bọn với cô đến Port Angeles vào tối nay, và giờ thì tôi gật đầu đồng ý, cố bám víu vào bất kỳ điều gì có thể làm cho mình nguôi ngoai...
Sau bữa ăn chẳng lấy gì làm vui vẻ, tôi lại nhận ra mình vẫn còn một chút ít hy vọng khi bước vào lớp sinh học, để rồi khi nhìn thấy chỗ ngồi trống vắng của Edward, lòng tôi lại dâng tràn một nỗi thất vọng mới.
Những giờ học còn lại trôi qua một cách ảm đạm, tẻ nhạt. Trong giờ học thể dục, chúng tôi được nghe một bài dài thoòng loòng về các quy tắc, luật lệ của bộ môn cầu lông... lại một sự tra tấn tinh thần khác. Nhưng ít ra thì tôi cũng chỉ có việc ngồi nghe mà thôi, thay vì phải chạy tới chạy lui trên sân mà “chụp ếch”. Và điều tuyệt vời nhất dành cho tôi, đó là thầy chưa giảng xong thì đã hết giờ, vậy là ngày mai sẽ phải tiếp tục ngồi nghe tụng nốt “bài kinh” còn lại. Mà cũng chẳng có gì phải lo nếu lỡ như sau đó, tôi có được trang bị một cái vợt để tung hoành với cả lớp, thì cho tới lúc “nâng niu” được cái vợt trên tay, cũng sẽ lại hết giờ mất rồi...
Được rời khỏi sân trường, lòng tôi vui như mở cờ trong bụng, giờ thì có thể tự do mà trề môi, mà mếu máo, để tống khứ hết mọi ưu tư, muộn phiền trong lòng, sau đó, sẽ cùng đi với nhóm của Jessica. Nhưng ngay khi vừa mới bước chân vào đến cửa nhà thì tôi nhận được điện thoại của Jessica, cô bạn tôi cáo lỗi không đi được... vì Mike đã mời cô ta đi ăn tối. Hoàn toàn bất ngờ, nhưng tôi vẫn cố thể hiện với cô bạn là mình rất vui khi nghe được tin tốt lành đó. Quả thật là tôi có cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút, hình như cuối cùng Mike cũng đã hiểu ra... nhưng rồi khi chưa kịp hưởng trọn sự khuây khỏa, tôi lại phải đón nhận một tin “sét đánh”: chuyến đi mua sắm ở Port Angeles sẽ được dời lại vào tối mai.
Thôi được rồi, chẳng ai có thể giúp mình quên đi nỗi buồn dai dẳng này thì tự mình phải cứu mình vậy, nghĩ rồi, tôi lao vào bếp lo bữa tối. Tôi ngâm cá trong nước ướp, rồi chuẩn bị món xàlách trộn dầu giấm để ăn với bánh mì còn dư lại của buổi tối hôm qua. Xem chừng chẳng còn gì phải làm nữa, tôi bỏ ra ba mươi phút để làm bài tập. Bài tập cũng đã được làm xong... Thế thì kiểm tra e-mail vậy... Ôi trời, thư của mẹ đang chất thành núi. Tôi kiên nhẫn đ