- Tay em đau quá – Tôi cố gắng giải thích.
- Anh biết rồi, Bella. Carlisle sẽ giúp em, em sẽ không còn đau nữa.
- Tay em đang bốc cháy! – Tôi nói như hét lên, cuối cùng cũng vượt qua được bóng tối đáng sợ, mắt tôi hấp háy. Tôi không thể nhìn thấy gương mặt của anh, có một cái gì đó tôi tối, âm ấm che phủ mắt tôi. Tại sao không một ai nhìn thấy lửa vào dập tắt nó?
Giọng nói của anh lại cất lên thảng thốt?
- Bella?
- Lửa! Dập lửa dùm em! – Tôi thét lên khi lửa bùng cháy dữ dội.
- Carlisle! Tay cô ấy.
- Hắn đã cắn Bella – Bác sĩ Carlisle không còn giữ được bình tĩnh nữa, giọng nói của ông run run, hãi sợ.
Dường như Edward đang lặng câm trong hãi hùng.
- Edward, anh phải làm điều đó – Đó là giọng nói của Alice, ở ngay trên đầu tôi. Những ngón tay giá lạnh của cô bạn khẽ chùi những giọt nước mắt đọng trên mặt tôi.
- Không! – Edward gầm lên.
- Alice – Tôi rền rĩ.
- Có lẽ có cơ hội – Bác sĩ Carlise lên tiếng.
- Là gì? Edward khẩn khoản.
- Con phải hút nọc trở lại. Vết thương sẽ không còn độc nữa – Khi bác sĩ Carlisle trả lời, tôi cảm thấy trên đầu mình nằng nặng, có một vật gì đó đang ấn ấn, day day lên vùng da đầu bị chảy máu. Cơn đau đó hoàn toàn bị tan loãng trong lửa.
- Liệu có hiệu nghiệm không? – Tiếng hỏi của Alice cũng đầy căng thẳng.
- Bố không biết – Bác sĩ Carlisle trả lời – Nhưng chúng ta phải nhanh lên.
- Carlisle, con... – Edward ngập ngừng – Con không dám chắc mình có thể làm được điều đó – Giọng nói mượt mà của anh chứa đầy đau khổ.
- Đây hoàn toàn là quyết định của con, Edward ạ. Bố không thể giúp con được. Bố phải thấm máu ở đây, còn con phải hút máu trên tay cô ấy.
Tôi quặn người lại vì đau đớn, cử động bất ngờ đó khiến chân tôi đau điếng.
- Edward! –Tôi thét lên, chợt nhận ra là mình đã nhắm mắt trở lại, tôi vội mở bừng mắt ra, mong tìm thấy gương mặt của anh. Cuối cùng, tôi cũng được trông thấy gương mặt hoàn mỹ ấy đang trăn trối nhìn tôi, gương mặt đang quặn lại vì đau khổ và do dự.
- Alice, tìm giúp bố cái gì để cố định chân Bella lại! – Bác sĩ Carlisle đang lom khom bên cạnh tôi tiếp tục công việc cầm máu – Edward, con phải làm việc đó ngay bây giờ, bằng không, sẽ không còn kịp đâu.
Gương mặt của Edward sa sầm xuống. Đôi mắt nghi ngại của anh chợt vụt sáng khi đã quyết định xong. Quai hàm của anh nghién chặt lại. Tôi cảm nhận được rõ ràng những ngón tay lạnh giá, mạnh mẽ của anh đặt lên đôi tay nóng rát của mình, sau đó, đôi môi giá lạnh của anh ấn xuống tay tôi.
Thoạt đầu, tôi cảm thấy chỗ vết thương càng trở nên nhức nhối hơn. Tôi thét lên, cố giằng tay mình ra khỏi đôi tay lạnh lẽo đang cố giữ rịt mình lại. Và tôi nghe thấy giọng nói của Alice đang cố trấn tĩnh tôi. Một vật gì đó rất nặng ấn chặt lấy chân tôi xuống sàn, bác sĩ Carlisle đang khóa cứng đầu tôi bằng đôi tay cứng như thép của ông.
Và rồi, một cách chậm chạp, cơn đau của tôi từ từ thuyên giảm mỗi khi nỗi bỏng rát ở tay tôi càng lúc càng dịu lại. Lửa đang lụi dần, chỉ còn tập trung vào một chỗ trên bàn tay.
Khi cơn đau rút dần, sự tỉnh táo của tôi cũng theo đó mà mất dần, tôi sợ mình sẽ rơi xuống biển nước đen ngòm đó một lần nữa, để rồi lại mất anh.
- Edward – Tôi cố gắng lên tiếng, nhưng không hiểu sao lại không nghe thấy giọng nói của mình. Song, một người lại có thể nghe được lời của tôi.